Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 25: Hãy đợi ta đến thu phục những tên nô tài các ngươi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tối đến, có người đưa cơm đến phòng riêng cho Tô Mạt để nàng không phải thỉnh an phu nhân.Kim Kết trốn theo Tô Mạt đến hòn giả sơn, thông báo cho nàng biết các vị tiểu thư đang trong viện của phu nhân dùng bữa. Lão gia cũng đang ở đó , các vị tiểu thư còn chê cười nàng , nói nàng xuất thân hèn mạt. Đặc biệt là Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi Nhi đã mắng Tô Mạt là tiểu nghiệt chủng, đồ vịt xấu xí mà muốn thành thiên nga.Tô Mạt chỉ lạnh lùng cười nhạt , " Mặc kệ các vị tiểu thư ấy, chuyện này không đến lượt các ngươi quản." Hiện nay việc quan trọng nhất chính là xử lý mấy tên nô tài các ngươi. Đây mà là cơm canh sao! Chỉ hơn lúc ở tiểu viện một tí , nhưng rau canh thì đã nguội tanh, cá nấu nửa sống nửa chín , thịt heo vẫn chưa được nhổ sạch lông, màn thầu cứng đến nỗi ném cũng chết người, nước canh trong đến độ có thể đem soi gương.Lúc nàng ăn cơm , bọn nô tì lại bày ra bộ mặt nhăn nhó đó khiến cho bản thân nàng cũng cảm thấy khó chịu. Đợi lát nữa đây , nàng nhất định sẽ thu phục bọn chúng!Đến khi tắm rửa nàng không khỏi nhíu mày vì nước tắm của nàng không hề được chuẩn bị mà là nước lạnh. Thấy vậy, Trương mụ mụ lập tức tỏ ra bất mãn: " Tiểu thư à , tuy rằng chúng ta là một đại gia đình, nhưng các chủ tớ đều chi tiêu tằn tiện, cũng không kén cá chọn canh, không đua đòi hưởng thụ, cũng chẳng tham muốn áo quần nhung lụa gì”Trong lòng của Tô Mạt khẽ hừ một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khách khí , " Trương mụ mụ, ta biết rồi ."Rửa mặt xong nàng bước lên giường, mùi ẩm mốc của chăn màn khiến nàng có cảm giác giống như những ngày nàng đi tập huấn phải ngủ trong túi vậy. Cái chăn này có lẽ là chất liệu bình thường , vừa mỏng vừa không thể giữ ấm.Gương mặt Tô Mạt nhất thời không biểu lộ chút cảm xúc.Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Mạt đã thức dậy thật sớm mặc dù nàng rất buồn ngủ , ban đêm chỉ chợp mắt được một lát , nhưng nàng biết rằng phải đến chỗ phu nhân thỉnh an.Trương mụ mụ ngáp một cái to , bất mãn nói , " Tiểu thư , trời còn tối , người nên ngủ thêm một lát , đừng để lát nữa ngáp trước mặt phu nhân ."Nàng tự mình mặc y phục.Nhìn thấy nàng như vậy Trương mụ mụ liền bĩu môi, chỉ đành mặc kệ nàng , ai biểu nàng ta là tiểu thư.Lúc rửa mặt cũng chỉ dùng nước lạnh mới múc từ giếng lên , nước lạnh như băng , khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.Tô Mạt vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Trong lòng thầm bảo, trước mắt ta nên thu phục Tam tiểu thư , tiếp đến mới xử lý những tên nô tài còn lại . Kỳ thật những tên nô tài này rất dễ xử lý, chỉ cần các nàng được sủng ái, bọn họ liền như diều gặp gió. Nàng không nên quá tổn phí tâm tư quản chuyện của bọn chúng .Đúng lúc nàng cũng nghĩ ra cách đối phó với Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi kia

Tối đến, có người đưa cơm đến phòng riêng cho Tô Mạt để nàng không phải thỉnh an phu nhân.

Kim Kết trốn theo Tô Mạt đến hòn giả sơn, thông báo cho nàng biết các
vị tiểu thư đang trong viện của phu nhân dùng bữa. Lão gia cũng đang ở
đó , các vị tiểu thư còn chê cười nàng , nói nàng xuất thân hèn mạt. Đặc biệt là Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi Nhi đã mắng Tô Mạt là tiểu nghiệt
chủng, đồ vịt xấu xí mà muốn thành thiên nga.

Tô Mạt chỉ
lạnh lùng cười nhạt , " Mặc kệ các vị tiểu thư ấy, chuyện này không đến
lượt các ngươi quản." Hiện nay việc quan trọng nhất chính là xử lý mấy
tên nô tài các ngươi. Đây mà là cơm canh sao! Chỉ hơn lúc ở tiểu viện
một tí , nhưng rau canh thì đã nguội tanh, cá nấu nửa sống nửa chín ,
thịt heo vẫn chưa được nhổ sạch lông, màn thầu cứng đến nỗi ném cũng
chết người, nước canh trong đến độ có thể đem soi gương.

Lúc nàng ăn cơm , bọn nô tì lại bày ra bộ mặt nhăn nhó đó khiến cho bản
thân nàng cũng cảm thấy khó chịu. Đợi lát nữa đây , nàng nhất định sẽ
thu phục bọn chúng!

Đến khi tắm rửa nàng không khỏi nhíu mày vì
nước tắm của nàng không hề được chuẩn bị mà là nước lạnh. Thấy vậy,
Trương mụ mụ lập tức tỏ ra bất mãn: " Tiểu thư à , tuy rằng chúng ta là
một đại gia đình, nhưng các chủ tớ đều chi tiêu tằn tiện, cũng không kén cá chọn canh, không đua đòi hưởng thụ, cũng chẳng tham muốn áo quần
nhung lụa gì”

Trong lòng của Tô Mạt khẽ hừ một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khách khí , " Trương mụ mụ, ta biết rồi ."

Rửa mặt xong nàng bước lên giường, mùi ẩm mốc của chăn màn khiến nàng có
cảm giác giống như những ngày nàng đi tập huấn phải ngủ trong túi vậy.
Cái chăn này có lẽ là chất liệu bình thường , vừa mỏng vừa không thể giữ ấm.

Gương mặt Tô Mạt nhất thời không biểu lộ chút cảm xúc.

Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Mạt đã thức dậy thật sớm mặc dù nàng rất buồn
ngủ , ban đêm chỉ chợp mắt được một lát , nhưng nàng biết rằng phải đến chỗ phu nhân thỉnh an.

Trương mụ mụ ngáp một cái to , bất mãn
nói , " Tiểu thư , trời còn tối , người nên ngủ thêm một lát , đừng để
lát nữa ngáp trước mặt phu nhân ."

Nàng tự mình mặc y phục.

Nhìn thấy nàng như vậy Trương mụ mụ liền bĩu môi, chỉ đành mặc kệ nàng , ai biểu nàng ta là tiểu thư.

Lúc rửa mặt cũng chỉ dùng nước lạnh mới múc từ giếng lên , nước lạnh như băng , khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Tô Mạt vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Trong lòng thầm bảo, trước mắt ta nên thu
phục Tam tiểu thư , tiếp đến mới xử lý những tên nô tài còn lại . Kỳ
thật những tên nô tài này rất dễ xử lý, chỉ cần các nàng được sủng ái,
bọn họ liền như diều gặp gió. Nàng không nên quá tổn phí tâm tư quản
chuyện của bọn chúng .

Đúng lúc nàng cũng nghĩ ra cách đối phó với Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi kia

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tối đến, có người đưa cơm đến phòng riêng cho Tô Mạt để nàng không phải thỉnh an phu nhân.Kim Kết trốn theo Tô Mạt đến hòn giả sơn, thông báo cho nàng biết các vị tiểu thư đang trong viện của phu nhân dùng bữa. Lão gia cũng đang ở đó , các vị tiểu thư còn chê cười nàng , nói nàng xuất thân hèn mạt. Đặc biệt là Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi Nhi đã mắng Tô Mạt là tiểu nghiệt chủng, đồ vịt xấu xí mà muốn thành thiên nga.Tô Mạt chỉ lạnh lùng cười nhạt , " Mặc kệ các vị tiểu thư ấy, chuyện này không đến lượt các ngươi quản." Hiện nay việc quan trọng nhất chính là xử lý mấy tên nô tài các ngươi. Đây mà là cơm canh sao! Chỉ hơn lúc ở tiểu viện một tí , nhưng rau canh thì đã nguội tanh, cá nấu nửa sống nửa chín , thịt heo vẫn chưa được nhổ sạch lông, màn thầu cứng đến nỗi ném cũng chết người, nước canh trong đến độ có thể đem soi gương.Lúc nàng ăn cơm , bọn nô tì lại bày ra bộ mặt nhăn nhó đó khiến cho bản thân nàng cũng cảm thấy khó chịu. Đợi lát nữa đây , nàng nhất định sẽ thu phục bọn chúng!Đến khi tắm rửa nàng không khỏi nhíu mày vì nước tắm của nàng không hề được chuẩn bị mà là nước lạnh. Thấy vậy, Trương mụ mụ lập tức tỏ ra bất mãn: " Tiểu thư à , tuy rằng chúng ta là một đại gia đình, nhưng các chủ tớ đều chi tiêu tằn tiện, cũng không kén cá chọn canh, không đua đòi hưởng thụ, cũng chẳng tham muốn áo quần nhung lụa gì”Trong lòng của Tô Mạt khẽ hừ một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khách khí , " Trương mụ mụ, ta biết rồi ."Rửa mặt xong nàng bước lên giường, mùi ẩm mốc của chăn màn khiến nàng có cảm giác giống như những ngày nàng đi tập huấn phải ngủ trong túi vậy. Cái chăn này có lẽ là chất liệu bình thường , vừa mỏng vừa không thể giữ ấm.Gương mặt Tô Mạt nhất thời không biểu lộ chút cảm xúc.Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Mạt đã thức dậy thật sớm mặc dù nàng rất buồn ngủ , ban đêm chỉ chợp mắt được một lát , nhưng nàng biết rằng phải đến chỗ phu nhân thỉnh an.Trương mụ mụ ngáp một cái to , bất mãn nói , " Tiểu thư , trời còn tối , người nên ngủ thêm một lát , đừng để lát nữa ngáp trước mặt phu nhân ."Nàng tự mình mặc y phục.Nhìn thấy nàng như vậy Trương mụ mụ liền bĩu môi, chỉ đành mặc kệ nàng , ai biểu nàng ta là tiểu thư.Lúc rửa mặt cũng chỉ dùng nước lạnh mới múc từ giếng lên , nước lạnh như băng , khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.Tô Mạt vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Trong lòng thầm bảo, trước mắt ta nên thu phục Tam tiểu thư , tiếp đến mới xử lý những tên nô tài còn lại . Kỳ thật những tên nô tài này rất dễ xử lý, chỉ cần các nàng được sủng ái, bọn họ liền như diều gặp gió. Nàng không nên quá tổn phí tâm tư quản chuyện của bọn chúng .Đúng lúc nàng cũng nghĩ ra cách đối phó với Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi kia

Chương 25: Hãy đợi ta đến thu phục những tên nô tài các ngươi