Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 31: Tam tiểu thư lộ nguyên hình Quốc công gia bất công hết sức
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hừ lạnh, kiểu phụ thân nhất bên trọng nhất bên khinh như Quốc công gia cũng cần được giáo huấn lại.Nàng ăn vận chải tóc xong thì Trương mụ mụ bế nàng đi đến chính viện, Tô Nhân Vũ đã đợi ở đó.Hắn lười biếng dựa đằng sau ghế, trong lòng bế tiểu nha đầu Tô Hinh Nhi vênh váo kia, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn đều là sự thương tiếc và sủng nịnh. Lúc nhìn thấy Tô Mạt liền quay ngoắt một tia không vui và khinh thường.Tô Mạt trong lòng cũng xem thường hắn, nhưng vẫn tiến đến quỳ hành lễ.Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng : " Biết sai chưa?"Tô Mạt âm thanh rõ ràng nói : " Không biết nữ nhi sai chỗ nào?"Đối với phu nhân nàng luôn giả bộ đáng thương, với Tô Nhân Vũ lại phải kiên cường, không chịu khuất phục.Đối với từng người khác nhau phải dùng cách thức khác nhau.Đây cũng chính là binh pháp.Vương phu nhân có thể giả từ bi bác ái, nàng ta thích người khác có bộ dáng mang ơn đội nghĩa nàng ta, mới có cảm giác thành tựu, giống như đấng chúa cứu thế.Nhưng Tô Nhân Vũ lại là tướng quân quyết đoán chinh chiến trên sa trường bao đời nay, là Quốc công gia , quyền cao chức trọng. Hắn rất không để mắt đến loại người không có khí phách, không có khí tiết, vì vậy Tô Mạt có thể đọc rõ hắn.Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.Tam tiểu thư phẫn nộ nói: “ Ngươi đẩy ta sau đó làm đổ giá nến, làm cháy y phục của đại tiểu thư nhị tiểu thư. Ngươi còn không thừa nhận.”Tô Mạt vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta nói : " Ngươi còn đổ vạ cho ta làm đổ giá nến, lại còn nói ta đẩy ngươi?"Tam tiểu thư tức giận đến nỗi đứng bật dậy, đến trước mặt đạp Tô Mạt một cái, đá nàng ngã trên đất.Tô Mạt cắn răng, món nợ này nhất định ghi lại, có lúc sẽ cả vỗn lẫn lời tính toán với con nha đầu này.Vương phu nhân khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện.Tô Nhân Vũ phẫn nộ, quay đầu hướng Vương phu nhân “ Ngươi dạy dỗ hài tử như vậy hả?”Vương phu nhân cảm thấy ủy khuất gấp bội, lại chỉ biết cười theo, “ Trẻ nhỏ vui đùa thôi, thiếp thân đi ra ngoài chuẩn bị cơm nước, để tỷ muội bọn chúng ở đây chơi đùa, ai biết được lại nghịch ngợm như vậy.”Tam tiểu thư tức giận nói : " Ta không có, đều chính là tiểu nha đầu kia, tên ăn mày đó không biết từ nơi đâu tới, cái thứ đồ nghiệt chủng!"Vương phu nhân trong lòng cười lạnh, bề ngoài vẫn kinh hãi nhìn nàng ta liên tục nói : " Đây là ai dạy ngươi hả?!". Bà ta nghiêm nghị nhìn về phía nha hoàn mụ mụ bên dưới “ Ai dám to gan dạy tiểu thư hỗn láo như vậy, bước ra đây, ta thấy bọn ngươi ngày càng vô pháp vô thiên rồi. Lại còn dám dạy tiểu thư nói những lời không xuôi tai.”
Tô Mạt hừ lạnh, kiểu phụ thân nhất bên trọng nhất bên khinh như Quốc công gia cũng cần được giáo huấn lại.
Nàng ăn vận chải tóc xong thì Trương mụ mụ bế nàng đi đến chính viện, Tô Nhân Vũ đã đợi ở đó.
Hắn lười biếng dựa đằng sau ghế, trong lòng bế tiểu nha đầu Tô Hinh Nhi
vênh váo kia, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn đều là sự thương tiếc
và sủng nịnh. Lúc nhìn thấy Tô Mạt liền quay ngoắt một tia không vui và
khinh thường.
Tô Mạt trong lòng cũng xem thường hắn, nhưng vẫn tiến đến quỳ hành lễ.
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng : " Biết sai chưa?"
Tô Mạt âm thanh rõ ràng nói : " Không biết nữ nhi sai chỗ nào?"
Đối với phu nhân nàng luôn giả bộ đáng thương, với Tô Nhân Vũ lại phải kiên cường, không chịu khuất phục.
Đối với từng người khác nhau phải dùng cách thức khác nhau.
Đây cũng chính là binh pháp.
Vương phu nhân có thể giả từ bi bác ái, nàng ta thích người khác có bộ dáng
mang ơn đội nghĩa nàng ta, mới có cảm giác thành tựu, giống như đấng
chúa cứu thế.
Nhưng Tô Nhân Vũ lại là tướng quân quyết đoán chinh chiến trên sa trường bao đời nay, là Quốc công gia , quyền cao chức
trọng. Hắn rất không để mắt đến loại người không có khí phách, không có
khí tiết, vì vậy Tô Mạt có thể đọc rõ hắn.
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Tam tiểu thư phẫn nộ nói: “ Ngươi đẩy ta sau đó làm đổ giá nến, làm cháy y
phục của đại tiểu thư nhị tiểu thư. Ngươi còn không thừa nhận.”
Tô Mạt vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta nói : " Ngươi còn đổ vạ cho ta làm đổ giá nến, lại còn nói ta đẩy ngươi?"
Tam tiểu thư tức giận đến nỗi đứng bật dậy, đến trước mặt đạp Tô Mạt một cái, đá nàng ngã trên đất.
Tô Mạt cắn răng, món nợ này nhất định ghi lại, có lúc sẽ cả vỗn lẫn lời tính toán với con nha đầu này.
Vương phu nhân khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện.
Tô Nhân Vũ phẫn nộ, quay đầu hướng Vương phu nhân “ Ngươi dạy dỗ hài tử như vậy hả?”
Vương phu nhân cảm thấy ủy khuất gấp bội, lại chỉ biết cười theo, “ Trẻ nhỏ
vui đùa thôi, thiếp thân đi ra ngoài chuẩn bị cơm nước, để tỷ muội bọn
chúng ở đây chơi đùa, ai biết được lại nghịch ngợm như vậy.”
Tam
tiểu thư tức giận nói : " Ta không có, đều chính là tiểu nha đầu
kia, tên ăn mày đó không biết từ nơi đâu tới, cái thứ đồ nghiệt chủng!"
Vương phu nhân trong lòng cười lạnh, bề ngoài vẫn kinh hãi nhìn nàng ta liên
tục nói : " Đây là ai dạy ngươi hả?!". Bà ta nghiêm nghị nhìn về phía
nha hoàn mụ mụ bên dưới “ Ai dám to gan dạy tiểu thư hỗn láo như vậy,
bước ra đây, ta thấy bọn ngươi ngày càng vô pháp vô thiên rồi. Lại còn
dám dạy tiểu thư nói những lời không xuôi tai.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hừ lạnh, kiểu phụ thân nhất bên trọng nhất bên khinh như Quốc công gia cũng cần được giáo huấn lại.Nàng ăn vận chải tóc xong thì Trương mụ mụ bế nàng đi đến chính viện, Tô Nhân Vũ đã đợi ở đó.Hắn lười biếng dựa đằng sau ghế, trong lòng bế tiểu nha đầu Tô Hinh Nhi vênh váo kia, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn đều là sự thương tiếc và sủng nịnh. Lúc nhìn thấy Tô Mạt liền quay ngoắt một tia không vui và khinh thường.Tô Mạt trong lòng cũng xem thường hắn, nhưng vẫn tiến đến quỳ hành lễ.Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng : " Biết sai chưa?"Tô Mạt âm thanh rõ ràng nói : " Không biết nữ nhi sai chỗ nào?"Đối với phu nhân nàng luôn giả bộ đáng thương, với Tô Nhân Vũ lại phải kiên cường, không chịu khuất phục.Đối với từng người khác nhau phải dùng cách thức khác nhau.Đây cũng chính là binh pháp.Vương phu nhân có thể giả từ bi bác ái, nàng ta thích người khác có bộ dáng mang ơn đội nghĩa nàng ta, mới có cảm giác thành tựu, giống như đấng chúa cứu thế.Nhưng Tô Nhân Vũ lại là tướng quân quyết đoán chinh chiến trên sa trường bao đời nay, là Quốc công gia , quyền cao chức trọng. Hắn rất không để mắt đến loại người không có khí phách, không có khí tiết, vì vậy Tô Mạt có thể đọc rõ hắn.Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.Tam tiểu thư phẫn nộ nói: “ Ngươi đẩy ta sau đó làm đổ giá nến, làm cháy y phục của đại tiểu thư nhị tiểu thư. Ngươi còn không thừa nhận.”Tô Mạt vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta nói : " Ngươi còn đổ vạ cho ta làm đổ giá nến, lại còn nói ta đẩy ngươi?"Tam tiểu thư tức giận đến nỗi đứng bật dậy, đến trước mặt đạp Tô Mạt một cái, đá nàng ngã trên đất.Tô Mạt cắn răng, món nợ này nhất định ghi lại, có lúc sẽ cả vỗn lẫn lời tính toán với con nha đầu này.Vương phu nhân khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện.Tô Nhân Vũ phẫn nộ, quay đầu hướng Vương phu nhân “ Ngươi dạy dỗ hài tử như vậy hả?”Vương phu nhân cảm thấy ủy khuất gấp bội, lại chỉ biết cười theo, “ Trẻ nhỏ vui đùa thôi, thiếp thân đi ra ngoài chuẩn bị cơm nước, để tỷ muội bọn chúng ở đây chơi đùa, ai biết được lại nghịch ngợm như vậy.”Tam tiểu thư tức giận nói : " Ta không có, đều chính là tiểu nha đầu kia, tên ăn mày đó không biết từ nơi đâu tới, cái thứ đồ nghiệt chủng!"Vương phu nhân trong lòng cười lạnh, bề ngoài vẫn kinh hãi nhìn nàng ta liên tục nói : " Đây là ai dạy ngươi hả?!". Bà ta nghiêm nghị nhìn về phía nha hoàn mụ mụ bên dưới “ Ai dám to gan dạy tiểu thư hỗn láo như vậy, bước ra đây, ta thấy bọn ngươi ngày càng vô pháp vô thiên rồi. Lại còn dám dạy tiểu thư nói những lời không xuôi tai.”