Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 32: Cẩu giảo cẩu nhất chủy mao*

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… *(đây là câu mắng người của dân gian, hai con chó cắn nhau(Cẩu giảo cẩu), mọi người ngồi xem cũng chả tốt lành gì trong miệng cũng toàn là lông chó (nhất chủy mao). Cũng ngụ ý hai kẻ dánh nhau cùng là thứ chẳng ra gì, cãi vã đánh nhau xong không có lợi lộc gì hết, người bên ngoài còn đứng tám. )Tô Mạt xem thường nhìn về phía Tô Nhân Vũ, hàm ý trong mắt hắn hiểu: Đây chính là bản chất của nữ nhi bảo bối ngươi đó? Cái đức hạnh này đó!Tô Nhân Vũ đột nhiên phẫn nộ, dương tay tát Tô Mạt một cái, nàng nghã nằm soài trên đất, lại mắng chửi : " Thứ đồ có dã tâm, vừa nhìn đã thấy không phải là thứ tốt đẹp gì. "Vương phu nhân kinh khiếp nhìn hắn, lấy tay bụp miệng : " Lão gia , ngài….ngài…."Nàng ta vội sai người đỡ Tô Mạt dậy.Tô Mạt y nguyên quật cường nhìn trừng hắn, trong mắt đầy sự khinh thường, khóe miệng rỉ máu, chảy xuống cằm, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng đối lập với màu máu đỏ tươi quá rõ nét.Tam tiểu thư lại vui mừng, vỗ tay nhảy lên kêu : " Đánh rất tốt, đánh rất hay, đánh chết con tiện nhân kia đi, ai bảo ngươi đến nhà ta ăn chực uống chờ, ngươi cút ngay."Tô Nhân Vũ con ngươi trầm xuống, nhìn về hướng Vương phu nhân.Vương phu nhân cũng lại là bộ dáng hết sức kinh sợ, dường như muốn tức giận đến ngất đi.Lúc này có một nha hoàn quỳ xuống nói : " Lão gia, phu nhân nô tỳ có lời muốn thưa."Vương phu nhân nhìn thấy nha hoàn đó chính là Tử Diên trước kia đi theo tam tiểu thư, liền nói “ Nói đi.”Tử Diên chỉ Lý mụ mụ mụ nói : " Lý mụ mụ mụ cậy mình là bà vú của tam tiểu thư , tam tiểu thư ỷ lại vào bà, ngày ngày dụ dỗ tam tiểu thư lấy đồ, lại xúi tam tiểu thư lấy đồ đạc đi bán lấy tiền, còn đứng trước mặt tam tiểu thư chửi bới mắng mỏ. "“ Còn….”Lý mụ mụ sợ hãi đến sắc mặt đen nhu đất, thở phù phù quỳ xuống đất “ Lão gia, phu nhân, lão nô không dám a ! xin tra xét rõ a !”Tử Diên hừ lạnh một tiếng nói :"Là ai tối hôm qua còn nói với tam tiểu thư, nàng ta cũng là kẻ giả từ bi nhân ái, không phải thực chất đối tốt với ngươi, chính là muốn lợi dụng ngươi khống chế lão gia. Nàng ta lại đem đến một nghiệt chủng, ngươi coi chừng đó, tâm tư của nàng ta độc ác, sắp lộ nguyên hình rồi…. "Nói xong Tử Diên vẫn còn chống tay xuống đất dập đầu không ngừng, “Lão gia, phu nhân, nô tỳ một chữ cũng không dám bịa đặt.”Vương phu nhân tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tiếp đó ngã uỵch xuống, Tô Nhân Vũ nhanh tay kịp đỡ nàng ta, gọi đại phu tới sương phòng chờ đợi, lại sai người rót trà hầu hạ.Vương phu nhân yếu ớt tỉnh lại, khóc lóc kể lể : " Lão gia, ngài mau lấy dây thừng thắt chết thiếp đi thôi. Không thể tiếp tục sống nữa, đến ngay cả hạ nhân bà vú đều dám sai khiến xúi giục tiểu thư căm ghét thiếp, thiếp làm mẫu thân…..huhu….ô ô…."

*(đây là câu mắng người của dân gian, hai con chó cắn nhau(Cẩu giảo cẩu), mọi người ngồi xem cũng chả tốt lành gì trong miệng cũng toàn là lông chó
(nhất chủy mao). Cũng ngụ ý hai kẻ dánh nhau cùng là thứ chẳng ra gì,
cãi vã đánh nhau xong không có lợi lộc gì hết, người bên ngoài còn đứng
tám. )

Tô Mạt xem thường nhìn về phía Tô Nhân Vũ, hàm ý trong mắt hắn hiểu: Đây chính là bản chất của nữ nhi bảo bối ngươi
đó? Cái đức hạnh này đó!

Tô Nhân Vũ đột nhiên phẫn nộ, dương tay
tát Tô Mạt một cái, nàng nghã nằm soài trên đất, lại mắng chửi : " Thứ
đồ có dã tâm, vừa nhìn đã thấy không phải là thứ tốt đẹp gì. "

Vương phu nhân kinh khiếp nhìn hắn, lấy tay bụp miệng : " Lão gia , ngài….ngài…."

Nàng ta vội sai người đỡ Tô Mạt dậy.

Tô Mạt y nguyên quật cường nhìn trừng hắn, trong mắt đầy sự khinh thường,
khóe miệng rỉ máu, chảy xuống cằm, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng đối lập với màu máu đỏ tươi quá rõ nét.

Tam tiểu thư lại vui mừng, vỗ
tay nhảy lên kêu : " Đánh rất tốt, đánh rất hay, đánh chết con tiện nhân kia đi, ai bảo ngươi đến nhà ta ăn chực uống chờ, ngươi cút ngay."

Tô Nhân Vũ con ngươi trầm xuống, nhìn về hướng Vương phu nhân.

Vương phu nhân cũng lại là bộ dáng hết sức kinh sợ, dường như muốn tức giận đến ngất đi.

Lúc này có một nha hoàn quỳ xuống nói : " Lão gia, phu nhân nô tỳ có lời muốn thưa."

Vương phu nhân nhìn thấy nha hoàn đó chính là Tử Diên trước kia đi theo tam tiểu thư, liền nói “ Nói đi.”

Tử Diên chỉ Lý mụ mụ mụ nói : " Lý mụ mụ mụ cậy mình là bà vú của tam tiểu thư , tam tiểu thư ỷ lại vào bà, ngày ngày dụ dỗ tam tiểu thư lấy đồ,
lại xúi tam tiểu thư lấy đồ đạc đi bán lấy tiền, còn đứng trước mặt tam
tiểu thư chửi bới mắng mỏ. "

“ Còn….”

Lý mụ mụ sợ hãi đến sắc mặt đen nhu đất, thở phù phù quỳ xuống đất “ Lão gia, phu nhân, lão nô không dám a ! xin tra xét rõ a !”

Tử Diên hừ lạnh một tiếng nói :"Là ai tối hôm qua còn nói với tam tiểu
thư, nàng ta cũng là kẻ giả từ bi nhân ái, không phải thực chất đối tốt
với ngươi, chính là muốn lợi dụng ngươi khống chế lão gia. Nàng ta lại
đem đến một nghiệt chủng, ngươi coi chừng đó, tâm tư của nàng ta độc ác, sắp lộ nguyên hình rồi…. "

Nói xong Tử Diên vẫn còn chống tay xuống đất dập đầu không ngừng, “Lão gia, phu nhân, nô tỳ một chữ cũng không dám bịa đặt.”

Vương phu nhân tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tiếp đó ngã uỵch xuống, Tô
Nhân Vũ nhanh tay kịp đỡ nàng ta, gọi đại phu tới sương phòng chờ đợi,
lại sai người rót trà hầu hạ.

Vương phu nhân yếu ớt tỉnh lại,
khóc lóc kể lể : " Lão gia, ngài mau lấy dây thừng thắt chết thiếp đi
thôi. Không thể tiếp tục sống nữa, đến ngay cả hạ nhân bà vú đều dám sai khiến xúi giục tiểu thư căm ghét thiếp, thiếp làm mẫu thân…..huhu….ô
ô…."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… *(đây là câu mắng người của dân gian, hai con chó cắn nhau(Cẩu giảo cẩu), mọi người ngồi xem cũng chả tốt lành gì trong miệng cũng toàn là lông chó (nhất chủy mao). Cũng ngụ ý hai kẻ dánh nhau cùng là thứ chẳng ra gì, cãi vã đánh nhau xong không có lợi lộc gì hết, người bên ngoài còn đứng tám. )Tô Mạt xem thường nhìn về phía Tô Nhân Vũ, hàm ý trong mắt hắn hiểu: Đây chính là bản chất của nữ nhi bảo bối ngươi đó? Cái đức hạnh này đó!Tô Nhân Vũ đột nhiên phẫn nộ, dương tay tát Tô Mạt một cái, nàng nghã nằm soài trên đất, lại mắng chửi : " Thứ đồ có dã tâm, vừa nhìn đã thấy không phải là thứ tốt đẹp gì. "Vương phu nhân kinh khiếp nhìn hắn, lấy tay bụp miệng : " Lão gia , ngài….ngài…."Nàng ta vội sai người đỡ Tô Mạt dậy.Tô Mạt y nguyên quật cường nhìn trừng hắn, trong mắt đầy sự khinh thường, khóe miệng rỉ máu, chảy xuống cằm, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng đối lập với màu máu đỏ tươi quá rõ nét.Tam tiểu thư lại vui mừng, vỗ tay nhảy lên kêu : " Đánh rất tốt, đánh rất hay, đánh chết con tiện nhân kia đi, ai bảo ngươi đến nhà ta ăn chực uống chờ, ngươi cút ngay."Tô Nhân Vũ con ngươi trầm xuống, nhìn về hướng Vương phu nhân.Vương phu nhân cũng lại là bộ dáng hết sức kinh sợ, dường như muốn tức giận đến ngất đi.Lúc này có một nha hoàn quỳ xuống nói : " Lão gia, phu nhân nô tỳ có lời muốn thưa."Vương phu nhân nhìn thấy nha hoàn đó chính là Tử Diên trước kia đi theo tam tiểu thư, liền nói “ Nói đi.”Tử Diên chỉ Lý mụ mụ mụ nói : " Lý mụ mụ mụ cậy mình là bà vú của tam tiểu thư , tam tiểu thư ỷ lại vào bà, ngày ngày dụ dỗ tam tiểu thư lấy đồ, lại xúi tam tiểu thư lấy đồ đạc đi bán lấy tiền, còn đứng trước mặt tam tiểu thư chửi bới mắng mỏ. "“ Còn….”Lý mụ mụ sợ hãi đến sắc mặt đen nhu đất, thở phù phù quỳ xuống đất “ Lão gia, phu nhân, lão nô không dám a ! xin tra xét rõ a !”Tử Diên hừ lạnh một tiếng nói :"Là ai tối hôm qua còn nói với tam tiểu thư, nàng ta cũng là kẻ giả từ bi nhân ái, không phải thực chất đối tốt với ngươi, chính là muốn lợi dụng ngươi khống chế lão gia. Nàng ta lại đem đến một nghiệt chủng, ngươi coi chừng đó, tâm tư của nàng ta độc ác, sắp lộ nguyên hình rồi…. "Nói xong Tử Diên vẫn còn chống tay xuống đất dập đầu không ngừng, “Lão gia, phu nhân, nô tỳ một chữ cũng không dám bịa đặt.”Vương phu nhân tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tiếp đó ngã uỵch xuống, Tô Nhân Vũ nhanh tay kịp đỡ nàng ta, gọi đại phu tới sương phòng chờ đợi, lại sai người rót trà hầu hạ.Vương phu nhân yếu ớt tỉnh lại, khóc lóc kể lể : " Lão gia, ngài mau lấy dây thừng thắt chết thiếp đi thôi. Không thể tiếp tục sống nữa, đến ngay cả hạ nhân bà vú đều dám sai khiến xúi giục tiểu thư căm ghét thiếp, thiếp làm mẫu thân…..huhu….ô ô…."

Chương 32: Cẩu giảo cẩu nhất chủy mao*