Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 35: Sự phẫn nộ và mưu kế của Vương phu nhân

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Rất nhanh Hỷ Thước đã quay về bẩm báo với Vương phu nhân : " Phu nhân, nô tỳ thấy tứ tiểu thư đừng nghĩ nàng ta còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Như hiện giờ ở trong phòng không khóc không nháo, nô tỳ đi đến đó, nàng ta còn hỏi thăm ngược lại phu nhân. Tứ tiểu thư nói do nàng ta không tốt, khiến lão gia nổi giận nên mới trút giận lên người phu nhân. Nàng ta vốn phải cúi đầu nhận tội nhưng sợ phu nhân không biết ăn nói với lão gia ra sao vì vậy chỉ biết ở nơi đó hướng về tòa viện của phu nhân dập đầu ba cái. "Vương phu nhân sụt sịt nói : " Tứ nha đầu thật là đứa nhỏ hiểu lí lẽ, haizz ta thật lòng thương nó."Hỷ Thước muốn nói lại thôi, chỉ nói :"Phu nhân vẫn là nên bảo trọng thân thể, những năm nay phu nhân vì Tống phủ lao tâm lao lực, nếu lão gia đã không hiểu được, đến nô tỳ đều …… "Phu nhân cúi đầu lau nước mắt, nàng ta càng ngày càng thấy xót xa, lau nước mắt hỏi : " Lão gia đi đâu rồi?"Hỷ Thước thấp giọng nói: “ Trước là đi qua chỗ tam tiểu thư, dỗ dành tam tiểu thư ngủ xong, hiện đang ở chỗ Lâm Di nương.”Vương phu nhân liên tục hừ lạnh : " Ta đã nói nàng ta là hồ ly tinh, ngày thường ngấm ngầm mưu tính, cũng biết lợi dụng cơ hội này lôi kéo lão gia.”Hỷ Thước khuyên nhủ : " Phu nhân xin bớt giận, nói thế nào nàng ta cũng là Di nương mà thôi. Phu nhân còn có thiếu gia nữa, dù thế nào nàng ta cũng không thể vượt qua được phu nhân , chỉ cậy mình trẻ trung khiến lão gia vui vẻ!”Vương phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm vào Hỷ Thước, năm nay Hỷ Thước cũng 17 rồi, da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, cánh môi đỏ tươi, cũng được coi là mỹ nhân.Đại nha hoàn hồi môn của nàng năm đó, một người là Dương Di nương, những người khác dựa vào tuổi tác đều tặng cho các người quản gia lớn nhỏ trong Tô phủ. Cũng là những người đắc lực trong Tô phủ hiện tại, quản lý các sự vụ trong phủ. Hỷ Thước và vài nha hoàn trẻ trung khác chính là sau này mới mua về, từ nhỏ đã bồi dưỡng, nhoáng một cái đã hơn 10 năm qua đi, quan hệ chủ tớ có thể nói là thật tâm thật ý.Nàng ngắm Hỷ Thước rất lâu, Dương Di nương ôn nhu dịu dàng, Lâm Di nương xinh tươi dễ thương, Hỷ Thước lại trong sáng thanh lệ, mỗi người đều có ưu điểm, nếu mà có thể hấp dẫn được ánh mắt của Tô Nhân Vũ, chính là một chủ ý tốt.Để Hỷ Thước đi quyến rũ Tô Nhân Vũ, tự nhiên sẽ bỏ hồ ly tinh Lâm Di nương kia sang một bên, Hỷ Thước là người của nàng, đương nhiên cũng sẽ dễ khống chế.Nhưng việc này cũng không nên quá gấp gáp. Nếu không sẽ làm cho Tô Nhân Vũ phản cảm, cần phải vạch kế hoạch kĩ càng.

Rất nhanh Hỷ Thước đã
quay về bẩm báo với Vương phu nhân : " Phu nhân, nô tỳ thấy tứ tiểu thư
đừng nghĩ nàng ta còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Như hiện giờ ở
trong phòng không khóc không nháo, nô tỳ đi đến đó, nàng ta còn hỏi thăm ngược lại phu nhân. Tứ tiểu thư nói do nàng ta không tốt, khiến lão gia nổi giận nên mới trút giận lên người phu nhân. Nàng ta vốn phải cúi đầu nhận tội nhưng sợ phu nhân không biết ăn nói với lão gia ra sao vì vậy
chỉ biết ở nơi đó hướng về tòa viện của phu nhân dập đầu ba cái. "

Vương phu nhân sụt sịt nói : " Tứ nha đầu thật là đứa nhỏ hiểu lí lẽ, haizz ta thật lòng thương nó."

Hỷ Thước muốn nói lại thôi, chỉ nói :"Phu nhân vẫn là nên bảo trọng thân
thể, những năm nay phu nhân vì Tống phủ lao tâm lao lực, nếu lão gia đã
không hiểu được, đến nô tỳ đều …… "

Phu nhân cúi đầu lau nước mắt, nàng ta càng ngày càng thấy xót xa, lau nước mắt hỏi : " Lão gia đi đâu rồi?"

Hỷ Thước thấp giọng nói: “ Trước là đi qua chỗ tam tiểu thư, dỗ dành tam tiểu thư ngủ xong, hiện đang ở chỗ Lâm Di nương.”

Vương phu nhân liên tục hừ lạnh : " Ta đã nói nàng ta là hồ ly tinh, ngày
thường ngấm ngầm mưu tính, cũng biết lợi dụng cơ hội này lôi kéo lão
gia.”

Hỷ Thước khuyên nhủ : " Phu nhân xin bớt giận, nói thế nào
nàng ta cũng là Di nương mà thôi. Phu nhân còn có thiếu gia nữa, dù thế
nào nàng ta cũng không thể vượt qua được phu nhân , chỉ cậy mình trẻ
trung khiến lão gia vui vẻ!”

Vương phu nhân đột nhiên ngẩng đầu
nhìn chằm vào Hỷ Thước, năm nay Hỷ Thước cũng 17 rồi, da trắng nõn mịn
màng, đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, cánh môi đỏ
tươi, cũng được coi là mỹ nhân.

Đại nha hoàn hồi môn của nàng năm đó, một người là Dương Di nương, những người khác dựa vào tuổi tác đều
tặng cho các người quản gia lớn nhỏ trong Tô phủ. Cũng là những người
đắc lực trong Tô phủ hiện tại, quản lý các sự vụ trong phủ. Hỷ Thước và
vài nha hoàn trẻ trung khác chính là sau này mới mua về, từ nhỏ đã bồi
dưỡng, nhoáng một cái đã hơn 10 năm qua đi, quan hệ chủ tớ có thể nói là thật tâm thật ý.

Nàng ngắm Hỷ Thước rất lâu, Dương Di nương ôn
nhu dịu dàng, Lâm Di nương xinh tươi dễ thương, Hỷ Thước lại trong sáng
thanh lệ, mỗi người đều có ưu điểm, nếu mà có thể hấp dẫn được ánh mắt
của Tô Nhân Vũ, chính là một chủ ý tốt.

Để Hỷ Thước đi quyến rũ
Tô Nhân Vũ, tự nhiên sẽ bỏ hồ ly tinh Lâm Di nương kia sang một bên, Hỷ
Thước là người của nàng, đương nhiên cũng sẽ dễ khống chế.

Nhưng việc này cũng không nên quá gấp gáp. Nếu không sẽ làm cho Tô Nhân Vũ phản cảm, cần phải vạch kế hoạch kĩ càng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Rất nhanh Hỷ Thước đã quay về bẩm báo với Vương phu nhân : " Phu nhân, nô tỳ thấy tứ tiểu thư đừng nghĩ nàng ta còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Như hiện giờ ở trong phòng không khóc không nháo, nô tỳ đi đến đó, nàng ta còn hỏi thăm ngược lại phu nhân. Tứ tiểu thư nói do nàng ta không tốt, khiến lão gia nổi giận nên mới trút giận lên người phu nhân. Nàng ta vốn phải cúi đầu nhận tội nhưng sợ phu nhân không biết ăn nói với lão gia ra sao vì vậy chỉ biết ở nơi đó hướng về tòa viện của phu nhân dập đầu ba cái. "Vương phu nhân sụt sịt nói : " Tứ nha đầu thật là đứa nhỏ hiểu lí lẽ, haizz ta thật lòng thương nó."Hỷ Thước muốn nói lại thôi, chỉ nói :"Phu nhân vẫn là nên bảo trọng thân thể, những năm nay phu nhân vì Tống phủ lao tâm lao lực, nếu lão gia đã không hiểu được, đến nô tỳ đều …… "Phu nhân cúi đầu lau nước mắt, nàng ta càng ngày càng thấy xót xa, lau nước mắt hỏi : " Lão gia đi đâu rồi?"Hỷ Thước thấp giọng nói: “ Trước là đi qua chỗ tam tiểu thư, dỗ dành tam tiểu thư ngủ xong, hiện đang ở chỗ Lâm Di nương.”Vương phu nhân liên tục hừ lạnh : " Ta đã nói nàng ta là hồ ly tinh, ngày thường ngấm ngầm mưu tính, cũng biết lợi dụng cơ hội này lôi kéo lão gia.”Hỷ Thước khuyên nhủ : " Phu nhân xin bớt giận, nói thế nào nàng ta cũng là Di nương mà thôi. Phu nhân còn có thiếu gia nữa, dù thế nào nàng ta cũng không thể vượt qua được phu nhân , chỉ cậy mình trẻ trung khiến lão gia vui vẻ!”Vương phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm vào Hỷ Thước, năm nay Hỷ Thước cũng 17 rồi, da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, cánh môi đỏ tươi, cũng được coi là mỹ nhân.Đại nha hoàn hồi môn của nàng năm đó, một người là Dương Di nương, những người khác dựa vào tuổi tác đều tặng cho các người quản gia lớn nhỏ trong Tô phủ. Cũng là những người đắc lực trong Tô phủ hiện tại, quản lý các sự vụ trong phủ. Hỷ Thước và vài nha hoàn trẻ trung khác chính là sau này mới mua về, từ nhỏ đã bồi dưỡng, nhoáng một cái đã hơn 10 năm qua đi, quan hệ chủ tớ có thể nói là thật tâm thật ý.Nàng ngắm Hỷ Thước rất lâu, Dương Di nương ôn nhu dịu dàng, Lâm Di nương xinh tươi dễ thương, Hỷ Thước lại trong sáng thanh lệ, mỗi người đều có ưu điểm, nếu mà có thể hấp dẫn được ánh mắt của Tô Nhân Vũ, chính là một chủ ý tốt.Để Hỷ Thước đi quyến rũ Tô Nhân Vũ, tự nhiên sẽ bỏ hồ ly tinh Lâm Di nương kia sang một bên, Hỷ Thước là người của nàng, đương nhiên cũng sẽ dễ khống chế.Nhưng việc này cũng không nên quá gấp gáp. Nếu không sẽ làm cho Tô Nhân Vũ phản cảm, cần phải vạch kế hoạch kĩ càng.

Chương 35: Sự phẫn nộ và mưu kế của Vương phu nhân