Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 36: Đêm hôm khuya khoắt trèo sai tường (1)
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân nằm xuống giường, trong đầu đảo nhanh những suy nghĩ và toan tính.Hiện tại Tô Nhân Vũ đang oán hận nàng nên đối với những người gần gũi với nàng tự động sẽ xa lánh, nếu như mà nàng………Trong lòng bỗng giật mình, đôi mắt lóe sáng, tức khắc nảy sinh ý đồ.Đêm khuya đen kịt, cả tòa phủ đệ đang chìm trong giấc ngủ, lại có một bóng người, lén lén lút lút như đang muốn thăm dò muốn trèo tường ra ngoài.Đột nhiên có người quát một tiếng : “ Là người nào, ăn trộm !”Bà mụ đang đi tuần ở phủ lập tức lao tới vừa vặn bắt được kẻ lén lén lút lút đó.“ Đừng, Đừng đánh, là ta, là ta.”Người đó van xin, người co ro lại.La đại nương vô cùng kinh ngạc : " Đây không phải là Đỗ di nương sao? Ngươi đang làm gì vậy?"Lại có bà mụ cầm đèn lồng đem tới soi xét, trong lúc đó Đỗ di nương mặc một thân vải thô, đầu tóc rối loạn, sắc mặt xám mét, ánh mắt lẩn trốn, bộ dáng rất xấu hổ.La đại nương thấy kì lạ, hiện tại Đỗ di nương tuy rằng không ở chung với tứ tiểu thư nhưng ít nhiều thì cũng không lo ăn mặc, định làm gì đây?Bà ta đứng lên nhìn , nơi đây không phải phủ viện của tứ tiểu thư a, lại là viện của tam tiểu thư, nàng ta trèo vào viện tam tiểu thư để làm gì?Đỗ di nương che mặt, trốn tránh nói : " Ta, ta muốn nhìn một chút……"La đại nương nhắc nhở nàng ta “ Đỗ di nương, ngươi là trèo sai tường rồi, đây là sân viện của tam tiểu thư.”Đỗ di nương liền cường điệu hóa tở ra kinh ngạc nói: “ Thật sao? Trời tối như bưng ta lộn đường. tứ tiểu thư bị lão gia đánh, t muốn tới nhìn nàng.”La đại nương nói vời vài bà mụ khác: “ Ta thấy cũng không có gì to tát, có người nương nào lại không nhớ thương nữ nhi của mình chứ!”Các nàng đều gật đầu đồng ý.La đại nương lại nói: “Ngày mai mới đi bẩm báo phu nhân”Đỗ di nương co rúm người lại vì sợ.Tô Mạt đang ngủ say, lúc này Trương mụ mụ khẽ đẩy nàng ta “ tiểu thư , tiểu thư!”Tô Mạt mở mắt chỉ nhìn thấy Trương mụ mụ và đại nha hoàn Hạ vũ mỗi người cầm đèn lồng, biểu tình đều rất nghiêm túc.Nàng dụi dụi mắt nói : " Mụ mụ có chuyện gì?"
Vương phu nhân nằm xuống giường, trong đầu đảo nhanh những suy nghĩ và toan tính.
Hiện tại Tô Nhân Vũ đang oán hận nàng nên đối với những người gần gũi với nàng tự động sẽ xa lánh, nếu như mà nàng………
Trong lòng bỗng giật mình, đôi mắt lóe sáng, tức khắc nảy sinh ý đồ.
Đêm khuya đen kịt, cả tòa phủ đệ đang chìm trong giấc ngủ, lại có một
bóng người, lén lén lút lút như đang muốn thăm dò muốn trèo tường ra
ngoài.
Đột nhiên có người quát một tiếng : “ Là người nào, ăn trộm !”
Bà mụ đang đi tuần ở phủ lập tức lao tới vừa vặn bắt được kẻ lén lén lút lút đó.
“ Đừng, Đừng đánh, là ta, là ta.”
Người đó van xin, người co ro lại.
La đại nương vô cùng kinh ngạc : " Đây không phải là Đỗ di nương sao? Ngươi đang làm gì vậy?"
Lại có bà mụ cầm đèn lồng đem tới soi xét, trong lúc đó Đỗ di nương mặc một thân vải thô, đầu tóc rối loạn, sắc mặt xám mét, ánh mắt lẩn trốn, bộ
dáng rất xấu hổ.
La đại nương thấy kì lạ, hiện tại Đỗ di nương
tuy rằng không ở chung với tứ tiểu thư nhưng ít nhiều thì cũng không lo
ăn mặc, định làm gì đây?
Bà ta đứng lên nhìn , nơi đây không phải phủ viện của tứ tiểu thư a, lại là viện của tam tiểu thư, nàng ta trèo
vào viện tam tiểu thư để làm gì?
Đỗ di nương che mặt, trốn tránh nói : " Ta, ta muốn nhìn một chút……"
La đại nương nhắc nhở nàng ta “ Đỗ di nương, ngươi là trèo sai tường rồi, đây là sân viện của tam tiểu thư.”
Đỗ di nương liền cường điệu hóa tở ra kinh ngạc nói: “ Thật sao? Trời tối
như bưng ta lộn đường. tứ tiểu thư bị lão gia đánh, t muốn tới nhìn
nàng.”
La đại nương nói vời vài bà mụ khác: “ Ta thấy cũng không
có gì to tát, có người nương nào lại không nhớ thương nữ nhi của mình
chứ!”
Các nàng đều gật đầu đồng ý.
La đại nương lại nói: “Ngày mai mới đi bẩm báo phu nhân”
Đỗ di nương co rúm người lại vì sợ.
Tô Mạt đang ngủ say, lúc này Trương mụ mụ khẽ đẩy nàng ta “ tiểu thư , tiểu thư!”
Tô Mạt mở mắt chỉ nhìn thấy Trương mụ mụ và đại nha hoàn Hạ vũ mỗi người cầm đèn lồng, biểu tình đều rất nghiêm túc.
Nàng dụi dụi mắt nói : " Mụ mụ có chuyện gì?"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân nằm xuống giường, trong đầu đảo nhanh những suy nghĩ và toan tính.Hiện tại Tô Nhân Vũ đang oán hận nàng nên đối với những người gần gũi với nàng tự động sẽ xa lánh, nếu như mà nàng………Trong lòng bỗng giật mình, đôi mắt lóe sáng, tức khắc nảy sinh ý đồ.Đêm khuya đen kịt, cả tòa phủ đệ đang chìm trong giấc ngủ, lại có một bóng người, lén lén lút lút như đang muốn thăm dò muốn trèo tường ra ngoài.Đột nhiên có người quát một tiếng : “ Là người nào, ăn trộm !”Bà mụ đang đi tuần ở phủ lập tức lao tới vừa vặn bắt được kẻ lén lén lút lút đó.“ Đừng, Đừng đánh, là ta, là ta.”Người đó van xin, người co ro lại.La đại nương vô cùng kinh ngạc : " Đây không phải là Đỗ di nương sao? Ngươi đang làm gì vậy?"Lại có bà mụ cầm đèn lồng đem tới soi xét, trong lúc đó Đỗ di nương mặc một thân vải thô, đầu tóc rối loạn, sắc mặt xám mét, ánh mắt lẩn trốn, bộ dáng rất xấu hổ.La đại nương thấy kì lạ, hiện tại Đỗ di nương tuy rằng không ở chung với tứ tiểu thư nhưng ít nhiều thì cũng không lo ăn mặc, định làm gì đây?Bà ta đứng lên nhìn , nơi đây không phải phủ viện của tứ tiểu thư a, lại là viện của tam tiểu thư, nàng ta trèo vào viện tam tiểu thư để làm gì?Đỗ di nương che mặt, trốn tránh nói : " Ta, ta muốn nhìn một chút……"La đại nương nhắc nhở nàng ta “ Đỗ di nương, ngươi là trèo sai tường rồi, đây là sân viện của tam tiểu thư.”Đỗ di nương liền cường điệu hóa tở ra kinh ngạc nói: “ Thật sao? Trời tối như bưng ta lộn đường. tứ tiểu thư bị lão gia đánh, t muốn tới nhìn nàng.”La đại nương nói vời vài bà mụ khác: “ Ta thấy cũng không có gì to tát, có người nương nào lại không nhớ thương nữ nhi của mình chứ!”Các nàng đều gật đầu đồng ý.La đại nương lại nói: “Ngày mai mới đi bẩm báo phu nhân”Đỗ di nương co rúm người lại vì sợ.Tô Mạt đang ngủ say, lúc này Trương mụ mụ khẽ đẩy nàng ta “ tiểu thư , tiểu thư!”Tô Mạt mở mắt chỉ nhìn thấy Trương mụ mụ và đại nha hoàn Hạ vũ mỗi người cầm đèn lồng, biểu tình đều rất nghiêm túc.Nàng dụi dụi mắt nói : " Mụ mụ có chuyện gì?"