Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 46: Định Ước Bí Mật

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cảm thấy rất cô độc. Ở thế giới này, nàng chỉ có thể cô độc một mình, gia đình này không một ai thật tâm đối xử tốt với nàng .Ngược lại đối với người ngoài như Hồ đại phu này, nhìn thần sắc của hắn ta rất lương thiện, nàng có thể nhận ra.Hồ đại phu khẽ gỡ bàn tay nàng rã, vừa xoa xoa tay nàng nói :"Được! Lão phu sẽ thường xuyên đến thăm hỏi tiểu thư .”Tô Mạt vẫn chưa chịu buhắn tay,vẻ mặt van xin:" Hồ tiên sinh, người có thể dạy ta y thuật được không ?"Hồ đại phu trầm ngâm nhìn nàng, xem ra tuổi còn nhỏ mà chí không hề nhỏ tí nào. Tất cả nữ nhi danh môn khuê cát chỉ toàn học nữ công gia chánh, biết chữ cũng khá ít, chẳng qua biết sơ sơ vài từ , có thể làm vài bài thơ ngắn, cầm kì thi hoạ cũng không thấy nhiều, chỉ có gia đình quan lại, quý tộc cao quý mới có được vài người. Không thể nghĩ được Tứ tiểu thư này lại muốn học y thuật!Hồ đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói : " Nếu như tiểu thư muốn học , lão phu cũng rất vui khi được dạy tiểu thư ."Tô Mạt cảm thấy hưng phấn lạ thường, ngồi thẳng dậy, “ Tiên sinh, ngoéo tay, một lời đã định ."Tuy rằng không ai nói đến nhiều nhưng Tô Mạt cảm nhận được Hồ đại phu này không hề đơn giản, khẳng định hắn ta là một người có y thuật rất cao minh, đồng thời, nàng cũng cảm nhận thấy hắn ta tràn đầy nhiệt huyết, giọng nói sang sảng, thanh âm rõ ràng, ngẫm nghĩ lại tuy rằng không anh tuấn cho lắm nhưng lại có cốt cách thu hút sự chú ý của người khác, không giống những kẻ đầu đường xó chợ .Tô Mạt có bản lĩnh nhìn người rất đặc biệt, đây là kinh nghiệm mà ông nàng đã dạy dỗ ba mươi mấy năm nay.Hồ tiên sinh cười cười, quả nhiên ngoéo ngón tay nhỏ bé của nàng , "Lão phu cũng cần phải kiểm tra tiểu thư, lão phu không tuỳ tiện nhận đệ tử đâu đó"Tô Mạt cười hi hi nói : " Hồ tiên sinh , ngài cứ việc ra đề ." Nàng chẳng qua là một nha đầu năm sáu tuổi, tiên sinh ra đề, chẳng lẽ lại cố ý ra những câu nan giải sao ?Hồ tiên sinh vuốt chòm râu cười nhẹ ,"Nếu lần sau ta đến đây, người có thể đọc mười bài thơ, vừa biết viết lại vừa nhớ bài, lão phu liền phá lệ thu người."Tô Mạt vừa nghe được liền cảm thấy rất vui mừng, đừng nói mười bài, hiện nay nàng còn biết rất nhiều bài hơn nữa.Nàng gật đầu đồng ý, Hồ tiên sinh xem xét bên ngoài thấy các nha hoàn đang bận rộn, hắn ta thấp giọng nói :"Nhưng tiểu thư nhất định phải giữ bí mật bởi vì lão phu là người không tuỳ tiện thu nhận đồ đệ!

Tô Mạt cảm thấy rất cô độc. Ở thế giới này, nàng chỉ có thể cô độc một mình, gia đình này
không một ai thật tâm đối xử tốt với nàng .

Ngược lại đối với người ngoài như Hồ đại phu này, nhìn thần sắc của hắn ta rất lương thiện, nàng có thể nhận ra.

Hồ đại phu khẽ gỡ bàn tay nàng rã, vừa xoa xoa tay nàng nói :"Được! Lão phu sẽ thường xuyên đến thăm hỏi tiểu thư .”

Tô Mạt vẫn chưa chịu buhắn tay,vẻ mặt van xin:" Hồ tiên sinh, người có thể dạy ta y thuật được không ?"

Hồ đại phu trầm ngâm nhìn nàng, xem ra tuổi còn nhỏ mà chí không hề nhỏ tí nào. Tất cả nữ nhi danh môn khuê cát chỉ toàn học nữ công gia chánh, biết chữ cũng khá ít, chẳng qua biết sơ sơ vài từ , có thể làm vài bài
thơ ngắn, cầm kì thi hoạ cũng không thấy nhiều, chỉ có gia đình quan
lại, quý tộc cao quý mới có được vài người. Không thể nghĩ được Tứ tiểu
thư này lại muốn học y thuật!

Hồ đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói : " Nếu như tiểu thư muốn học , lão phu cũng rất vui khi được dạy tiểu thư ."

Tô Mạt cảm thấy hưng phấn lạ thường, ngồi thẳng dậy, “ Tiên sinh, ngoéo tay, một lời đã định ."

Tuy rằng không ai nói đến nhiều nhưng Tô Mạt cảm nhận được Hồ đại phu này
không hề đơn giản, khẳng định hắn ta là một người có y thuật rất cao
minh, đồng thời, nàng cũng cảm nhận thấy hắn ta tràn đầy nhiệt huyết,
giọng nói sang sảng, thanh âm rõ ràng, ngẫm nghĩ lại tuy rằng không anh tuấn cho lắm nhưng lại có cốt cách thu hút sự chú ý của người khác,
không giống những kẻ đầu đường xó chợ .

Tô Mạt có bản lĩnh nhìn người rất đặc biệt, đây là kinh nghiệm mà ông nàng đã dạy dỗ ba mươi mấy năm nay.

Hồ tiên sinh cười cười, quả nhiên ngoéo ngón tay nhỏ bé của nàng , "Lão
phu cũng cần phải kiểm tra tiểu thư, lão phu không tuỳ tiện nhận đệ tử
đâu đó"

Tô Mạt cười hi hi nói : " Hồ tiên sinh , ngài cứ
việc ra đề ." Nàng chẳng qua là một nha đầu năm sáu tuổi, tiên sinh ra
đề, chẳng lẽ lại cố ý ra những câu nan giải sao ?

Hồ tiên sinh
vuốt chòm râu cười nhẹ ,"Nếu lần sau ta đến đây, người có thể đọc mười
bài thơ, vừa biết viết lại vừa nhớ bài, lão phu liền phá lệ thu người."

Tô Mạt vừa nghe được liền cảm thấy rất vui mừng, đừng nói mười bài, hiện nay nàng còn biết rất nhiều bài hơn nữa.

Nàng gật đầu đồng ý, Hồ tiên sinh xem xét bên ngoài thấy các nha hoàn đang
bận rộn, hắn ta thấp giọng nói :"Nhưng tiểu thư nhất định phải giữ bí
mật bởi vì lão phu là người không tuỳ tiện thu nhận đồ đệ!

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cảm thấy rất cô độc. Ở thế giới này, nàng chỉ có thể cô độc một mình, gia đình này không một ai thật tâm đối xử tốt với nàng .Ngược lại đối với người ngoài như Hồ đại phu này, nhìn thần sắc của hắn ta rất lương thiện, nàng có thể nhận ra.Hồ đại phu khẽ gỡ bàn tay nàng rã, vừa xoa xoa tay nàng nói :"Được! Lão phu sẽ thường xuyên đến thăm hỏi tiểu thư .”Tô Mạt vẫn chưa chịu buhắn tay,vẻ mặt van xin:" Hồ tiên sinh, người có thể dạy ta y thuật được không ?"Hồ đại phu trầm ngâm nhìn nàng, xem ra tuổi còn nhỏ mà chí không hề nhỏ tí nào. Tất cả nữ nhi danh môn khuê cát chỉ toàn học nữ công gia chánh, biết chữ cũng khá ít, chẳng qua biết sơ sơ vài từ , có thể làm vài bài thơ ngắn, cầm kì thi hoạ cũng không thấy nhiều, chỉ có gia đình quan lại, quý tộc cao quý mới có được vài người. Không thể nghĩ được Tứ tiểu thư này lại muốn học y thuật!Hồ đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói : " Nếu như tiểu thư muốn học , lão phu cũng rất vui khi được dạy tiểu thư ."Tô Mạt cảm thấy hưng phấn lạ thường, ngồi thẳng dậy, “ Tiên sinh, ngoéo tay, một lời đã định ."Tuy rằng không ai nói đến nhiều nhưng Tô Mạt cảm nhận được Hồ đại phu này không hề đơn giản, khẳng định hắn ta là một người có y thuật rất cao minh, đồng thời, nàng cũng cảm nhận thấy hắn ta tràn đầy nhiệt huyết, giọng nói sang sảng, thanh âm rõ ràng, ngẫm nghĩ lại tuy rằng không anh tuấn cho lắm nhưng lại có cốt cách thu hút sự chú ý của người khác, không giống những kẻ đầu đường xó chợ .Tô Mạt có bản lĩnh nhìn người rất đặc biệt, đây là kinh nghiệm mà ông nàng đã dạy dỗ ba mươi mấy năm nay.Hồ tiên sinh cười cười, quả nhiên ngoéo ngón tay nhỏ bé của nàng , "Lão phu cũng cần phải kiểm tra tiểu thư, lão phu không tuỳ tiện nhận đệ tử đâu đó"Tô Mạt cười hi hi nói : " Hồ tiên sinh , ngài cứ việc ra đề ." Nàng chẳng qua là một nha đầu năm sáu tuổi, tiên sinh ra đề, chẳng lẽ lại cố ý ra những câu nan giải sao ?Hồ tiên sinh vuốt chòm râu cười nhẹ ,"Nếu lần sau ta đến đây, người có thể đọc mười bài thơ, vừa biết viết lại vừa nhớ bài, lão phu liền phá lệ thu người."Tô Mạt vừa nghe được liền cảm thấy rất vui mừng, đừng nói mười bài, hiện nay nàng còn biết rất nhiều bài hơn nữa.Nàng gật đầu đồng ý, Hồ tiên sinh xem xét bên ngoài thấy các nha hoàn đang bận rộn, hắn ta thấp giọng nói :"Nhưng tiểu thư nhất định phải giữ bí mật bởi vì lão phu là người không tuỳ tiện thu nhận đồ đệ!

Chương 46: Định Ước Bí Mật