Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 47: Hành tung bất thường của Đỗ di nương
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt gật đầu một cách chắc chắn.Hồ đại phu ngồi lại một lát rồi đến chỗ của Đại phu nhân để cáo biệt , Đỗ di nương nhân lúc này tiến vào phòng, liếc mắt nhìn Tô Mạt hỏi : " Ngươi cùng Hồ đại phu nói chuyện mờ ám gì vậy ?"Tô Mạt nhướng mày, "Chỗ nào để làm chuyện mờ ám, Di nương nói thật khó nghe "Nói rồi nàng đem cao dán ra đưa cho Đỗ di nương: "Di nương đem về xài đi ."Đỗ di nương cười cười ngồi xuống hỏi Tô Mạt :"Mạt Mạt, di nương hỏi ngươi, cái bà Lý mụ mụ kia đã bán bị đi à ?"Tô Mạt hừ nhẹ:"Tất nhiên rồi, bà ta xúi giục chủ tớ còn dám đánh ta, không bị bán đi vậy lưu lại làm gì ?"Đỗ di nương liếc Tô Mạt một cái rồi lại hỏi:" Nghe nói Tam tiểu thư khóc rất thương tâm ?"Tô Mạt cười trả lời:" Đúng vậy, nàng ta lo lắng chết đi được. Còn cách nào khác đâu? Có một số việc không phải chỉ dựa vào sự sủng ái của phụ mẫu là được đâu , phải theo quy định ."Trong mắt Đỗ di nương hiện lên một tia nghi ngờ:" Mạt Mạt, ta nói cho ngươi nghe, ngươi cũng đừng tưởng Đại phu nhân thương ngươi, chẳng qua nàng đang lợi dụng ngươi mà thôi ."Mặt của Tô Mạt nhất thời tối sầm lại, cảnh báo:" Di nương đừng nói nữa . Nếu để ai nghe thấy lại sinh chuyện."Đỗ di nương giống như người không có đầu óc, lúc này nói bậy bạ vậy, nếu bị người của phu nhân nghe thấy, các nàng còn có đồ ăn ngon ư?Đỗ di nương nhỏ giọng nói:" Ngươi đừng sợ, bọn họ không nghe thấy đâu . Di nương là thân sinh của ngươi chẳng lẽ sẽ hại ngươi sao? Ta nghĩ ngươi vẫn nên tạo mối quan hệ tốt với Tam tiểu thư, ở bên cạnh nàng ấy, lão gia cũng sẽ chiếu cố ngươi. Phu nhân kia cũng không phải loại người lương thiện gì."Tô Mạt hừ lạnh:" Đại phu nhân tuy rằng không phải loại luơng thiện gì, nhưng bề ngoài tỏ vẻ đức hạnh, có thể cho chúng ta tiếp tục sống. Tam tiểu thư tính tình hung dữ, tự tư tự lợi, căn bản không thể nào dung túng chúng ta."Đỗ di nương uhm một tiếng, cúi đầu suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì .Liên tiếp mấy bữa Tô Mạt không cần phải đến thỉnh an. Lúc đầu nàng vẫn kiên quyết đến nhưng sau đóVương phu nhân đã phát lệnh không cho nàng thức dậy sớm, để nàng tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, thậm chí mỗi buổi tối bà ta còn đích thân đến thăm hỏi nàng , sủng áiTô Mạt đến cực điểm.Tô Mạt biết, Vương phu nhân làm vậy chẳng qua để cho Lão gia và Tam tiểu thư xem mà thôi .
Tô Mạt gật đầu một cách chắc chắn.
Hồ đại phu ngồi lại một lát rồi đến chỗ của Đại phu nhân để cáo biệt , Đỗ
di nương nhân lúc này tiến vào phòng, liếc mắt nhìn Tô Mạt hỏi : " Ngươi cùng Hồ đại phu nói chuyện mờ ám gì vậy ?"
Tô Mạt nhướng mày, "Chỗ nào để làm chuyện mờ ám, Di nương nói thật khó nghe "Nói rồi
nàng đem cao dán ra đưa cho Đỗ di nương: "Di nương đem về xài đi ."
Đỗ di nương cười cười ngồi xuống hỏi Tô Mạt :"Mạt Mạt, di nương hỏi ngươi, cái bà Lý mụ mụ kia đã bán bị đi à ?"
Tô Mạt hừ nhẹ:"Tất nhiên rồi, bà ta xúi giục chủ tớ còn dám đánh ta, không bị bán đi vậy lưu lại làm gì ?"
Đỗ di nương liếc Tô Mạt một cái rồi lại hỏi:" Nghe nói Tam tiểu thư khóc rất thương tâm ?"
Tô Mạt cười trả lời:" Đúng vậy, nàng ta lo lắng chết đi được. Còn cách nào khác đâu? Có một số việc không phải chỉ dựa vào sự sủng ái của phụ mẫu
là được đâu , phải theo quy định ."
Trong mắt Đỗ di nương hiện lên một tia nghi ngờ:" Mạt Mạt, ta nói cho ngươi nghe, ngươi cũng
đừng tưởng Đại phu nhân thương ngươi, chẳng qua nàng đang lợi dụng ngươi mà thôi ."
Mặt của Tô Mạt nhất thời tối sầm lại, cảnh báo:" Di nương đừng nói nữa . Nếu để ai nghe thấy lại sinh chuyện."
Đỗ di nương giống như người không có đầu óc, lúc này nói bậy bạ vậy, nếu
bị người của phu nhân nghe thấy, các nàng còn có đồ ăn ngon ư?
Đỗ di nương nhỏ giọng nói:" Ngươi đừng sợ, bọn họ không nghe thấy đâu . Di nương là thân sinh của ngươi chẳng lẽ sẽ hại ngươi sao? Ta nghĩ ngươi
vẫn nên tạo mối quan hệ tốt với Tam tiểu thư, ở bên cạnh nàng ấy, lão
gia cũng sẽ chiếu cố ngươi. Phu nhân kia cũng không phải loại người
lương thiện gì."
Tô Mạt hừ lạnh:" Đại phu nhân tuy rằng
không phải loại luơng thiện gì, nhưng bề ngoài tỏ vẻ đức hạnh, có thể
cho chúng ta tiếp tục sống. Tam tiểu thư tính tình hung dữ, tự tư tự
lợi, căn bản không thể nào dung túng chúng ta."
Đỗ di nương uhm một tiếng, cúi đầu suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì .
Liên tiếp mấy bữa Tô Mạt không cần phải đến thỉnh an. Lúc đầu nàng vẫn kiên
quyết đến nhưng sau đóVương phu nhân đã phát lệnh không cho nàng thức
dậy sớm, để nàng tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, thậm chí mỗi buổi tối bà ta
còn đích thân đến thăm hỏi nàng , sủng áiTô Mạt đến cực điểm.
Tô Mạt biết, Vương phu nhân làm vậy chẳng qua để cho Lão gia và Tam tiểu thư xem mà thôi .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt gật đầu một cách chắc chắn.Hồ đại phu ngồi lại một lát rồi đến chỗ của Đại phu nhân để cáo biệt , Đỗ di nương nhân lúc này tiến vào phòng, liếc mắt nhìn Tô Mạt hỏi : " Ngươi cùng Hồ đại phu nói chuyện mờ ám gì vậy ?"Tô Mạt nhướng mày, "Chỗ nào để làm chuyện mờ ám, Di nương nói thật khó nghe "Nói rồi nàng đem cao dán ra đưa cho Đỗ di nương: "Di nương đem về xài đi ."Đỗ di nương cười cười ngồi xuống hỏi Tô Mạt :"Mạt Mạt, di nương hỏi ngươi, cái bà Lý mụ mụ kia đã bán bị đi à ?"Tô Mạt hừ nhẹ:"Tất nhiên rồi, bà ta xúi giục chủ tớ còn dám đánh ta, không bị bán đi vậy lưu lại làm gì ?"Đỗ di nương liếc Tô Mạt một cái rồi lại hỏi:" Nghe nói Tam tiểu thư khóc rất thương tâm ?"Tô Mạt cười trả lời:" Đúng vậy, nàng ta lo lắng chết đi được. Còn cách nào khác đâu? Có một số việc không phải chỉ dựa vào sự sủng ái của phụ mẫu là được đâu , phải theo quy định ."Trong mắt Đỗ di nương hiện lên một tia nghi ngờ:" Mạt Mạt, ta nói cho ngươi nghe, ngươi cũng đừng tưởng Đại phu nhân thương ngươi, chẳng qua nàng đang lợi dụng ngươi mà thôi ."Mặt của Tô Mạt nhất thời tối sầm lại, cảnh báo:" Di nương đừng nói nữa . Nếu để ai nghe thấy lại sinh chuyện."Đỗ di nương giống như người không có đầu óc, lúc này nói bậy bạ vậy, nếu bị người của phu nhân nghe thấy, các nàng còn có đồ ăn ngon ư?Đỗ di nương nhỏ giọng nói:" Ngươi đừng sợ, bọn họ không nghe thấy đâu . Di nương là thân sinh của ngươi chẳng lẽ sẽ hại ngươi sao? Ta nghĩ ngươi vẫn nên tạo mối quan hệ tốt với Tam tiểu thư, ở bên cạnh nàng ấy, lão gia cũng sẽ chiếu cố ngươi. Phu nhân kia cũng không phải loại người lương thiện gì."Tô Mạt hừ lạnh:" Đại phu nhân tuy rằng không phải loại luơng thiện gì, nhưng bề ngoài tỏ vẻ đức hạnh, có thể cho chúng ta tiếp tục sống. Tam tiểu thư tính tình hung dữ, tự tư tự lợi, căn bản không thể nào dung túng chúng ta."Đỗ di nương uhm một tiếng, cúi đầu suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì .Liên tiếp mấy bữa Tô Mạt không cần phải đến thỉnh an. Lúc đầu nàng vẫn kiên quyết đến nhưng sau đóVương phu nhân đã phát lệnh không cho nàng thức dậy sớm, để nàng tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, thậm chí mỗi buổi tối bà ta còn đích thân đến thăm hỏi nàng , sủng áiTô Mạt đến cực điểm.Tô Mạt biết, Vương phu nhân làm vậy chẳng qua để cho Lão gia và Tam tiểu thư xem mà thôi .