Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 58: Độc kế tuyệt hay của Vương phu nhân
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Như vậy rất có khả năng phu nhân không hợp tác lại bị nàng ta phát giác.Rốt cuộc là tại sao lại phát hiện ra?Đồng thời sau khi Cố Di nương chết, Quốc công gia quay lại nổi trận lôi đình, đau thương tột cùng, dường như muốn chết theo nàng ta.Mời một đạo trưởng ở Lăng Hư quan tới xem quẻ, nói chính là phong thủy và Bạch Hổ tinh tác quái, ác ý nói Đỗ di nương đã sinh ra Bạch hổ tinh, mệnh xung khắc với tiên tử đầu thai là Cố Di nương.Vậy là rành mạch rõ ràng, lão gia đem tất cả mọi sự phẫn uất phát tiết lên hình hài bé nhỏ mới sinh kia.Tô Mạt thấy lạnh cóng, quả nhiên điều mình đoán là thât, Vương phu nhân cũng quá ác độc.Lẽ nào nàng ta hận Cố Di nương được độc sủng, vì vậy mới hại chết nàng ta, rồi đánh tráo nữ nhi của nàng ta và Đỗ di nương, làm cho Tô Nhân Vũ chán ghét, thậm chí có thể chính tay sát hại nữ nhi của Cố Di nương.Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!Quả thực độc ác như rắn rết.Nếu muốn chứng thực chỉ cần tìm ra vị đạo trưởng năm đó, đạo hiệu là Tam Thanh chân nhân.Ngoài ra chắc chắn là người thân tín bên phu nhân chắc sẽ biết chuyện.Người đắc lực bên cạnh tiểu thư đa số là bà vú. Bà vú đối đãi với tiểu thư còn tốt hơn cả với con đẻ của mình. Vì phải hầu hạ tiểu thư , thiếu gia, đến ngay cả gia đình của mình cũng vứt bỏ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ tử, sau đó kiếm tiền nuôi hài tử của chính mình. Cho nên dốc hết tâm sức tình cảm của mình lên trên tiểu thư, còn hơn cả ruột thịt.Đông thời tiểu thư thiếu gia lại xa lạ với chính mẫu thân, di nương của chính mình. Coi như là lão gia phu nhân luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, hài tử tự nhiên sẽ không dám gần gũi thân thiêt, có thể gần gũi thân cận chỉ có bà vú thôi, tiếp đó là tới đại nha hoàn bên thân.Bà vú thân cận nhất bên người Vương phu nhân là Diệp mụ mụ, hiện không săn sóc chủ tử nữa, tự mình có tòa viện, cũng sống cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, sai khiến kẻ ăn người làm, chỉ có dịp ngày lễ ngày tết tiến phủ gặp phu nhân trò truyện.Đại nha hoàn lúc trước của phu nhân, một người tặng cho lão gia, chính là Dương Di nương, còn có một người là Xuân Băng, gả cho nhị quản gia trong phủ.Mà Cố Di nương nghe nói là một vị tiểu thư của dòng họ suy thế, thân thế không rõ ràng, nhưng mỹ lệ đoan trang, khi chất ưu nhã cao quý, là mỹ nhân hiếm có. Nhà mẹ để đã không còn ai, tùy thân bên người chỉ có một nha hoàn là Ngọc Châu, ngoài ra tất cả nha hoàn mụ mụ đều là Tô Nhân Vũ mua cho nàng ta, còn có Vương phu nhân tặng cho.
Như vậy rất có khả năng phu nhân không hợp tác lại bị nàng ta phát giác.
Rốt cuộc là tại sao lại phát hiện ra?
Đồng thời sau khi Cố Di nương chết, Quốc công gia quay lại nổi trận lôi
đình, đau thương tột cùng, dường như muốn chết theo nàng ta.
Mời
một đạo trưởng ở Lăng Hư quan tới xem quẻ, nói chính là phong thủy và
Bạch Hổ tinh tác quái, ác ý nói Đỗ di nương đã sinh ra Bạch hổ tinh,
mệnh xung khắc với tiên tử đầu thai là Cố Di nương.
Vậy là rành mạch rõ ràng, lão gia đem tất cả mọi sự phẫn uất phát tiết lên hình hài bé nhỏ mới sinh kia.
Tô Mạt thấy lạnh cóng, quả nhiên điều mình đoán là thât, Vương phu nhân cũng quá ác độc.
Lẽ nào nàng ta hận Cố Di nương được độc sủng, vì vậy mới hại chết nàng ta, rồi đánh tráo nữ nhi của nàng ta và Đỗ di nương, làm cho Tô Nhân Vũ
chán ghét, thậm chí có thể chính tay sát hại nữ nhi của Cố Di nương.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Quả thực độc ác như rắn rết.
Nếu muốn chứng thực chỉ cần tìm ra vị đạo trưởng năm đó, đạo hiệu là Tam Thanh chân nhân.
Ngoài ra chắc chắn là người thân tín bên phu nhân chắc sẽ biết chuyện.
Người đắc lực bên cạnh tiểu thư đa số là bà vú. Bà vú đối đãi với tiểu thư
còn tốt hơn cả với con đẻ của mình. Vì phải hầu hạ tiểu thư , thiếu gia, đến ngay cả gia đình của mình cũng vứt bỏ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý
hầu hạ chủ tử, sau đó kiếm tiền nuôi hài tử của chính mình. Cho nên dốc
hết tâm sức tình cảm của mình lên trên tiểu thư, còn hơn cả ruột thịt.
Đông thời tiểu thư thiếu gia lại xa lạ với chính mẫu thân, di nương của
chính mình. Coi như là lão gia phu nhân luôn kiêu ngạo, cao cao tại
thượng, hài tử tự nhiên sẽ không dám gần gũi thân thiêt, có thể gần gũi
thân cận chỉ có bà vú thôi, tiếp đó là tới đại nha hoàn bên thân.
Bà vú thân cận nhất bên người Vương phu nhân là Diệp mụ mụ, hiện không săn sóc chủ tử nữa, tự mình có tòa viện, cũng sống cuộc sống không lo cơm
áo gạo tiền, sai khiến kẻ ăn người làm, chỉ có dịp ngày lễ ngày tết tiến phủ gặp phu nhân trò truyện.
Đại nha hoàn lúc trước của phu
nhân, một người tặng cho lão gia, chính là Dương Di nương, còn có một
người là Xuân Băng, gả cho nhị quản gia trong phủ.
Mà Cố Di nương nghe nói là một vị tiểu thư của dòng họ suy thế, thân thế không rõ
ràng, nhưng mỹ lệ đoan trang, khi chất ưu nhã cao quý, là mỹ nhân hiếm
có. Nhà mẹ để đã không còn ai, tùy thân bên người chỉ có một nha hoàn
là Ngọc Châu, ngoài ra tất cả nha hoàn mụ mụ đều là Tô Nhân Vũ mua cho
nàng ta, còn có Vương phu nhân tặng cho.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Như vậy rất có khả năng phu nhân không hợp tác lại bị nàng ta phát giác.Rốt cuộc là tại sao lại phát hiện ra?Đồng thời sau khi Cố Di nương chết, Quốc công gia quay lại nổi trận lôi đình, đau thương tột cùng, dường như muốn chết theo nàng ta.Mời một đạo trưởng ở Lăng Hư quan tới xem quẻ, nói chính là phong thủy và Bạch Hổ tinh tác quái, ác ý nói Đỗ di nương đã sinh ra Bạch hổ tinh, mệnh xung khắc với tiên tử đầu thai là Cố Di nương.Vậy là rành mạch rõ ràng, lão gia đem tất cả mọi sự phẫn uất phát tiết lên hình hài bé nhỏ mới sinh kia.Tô Mạt thấy lạnh cóng, quả nhiên điều mình đoán là thât, Vương phu nhân cũng quá ác độc.Lẽ nào nàng ta hận Cố Di nương được độc sủng, vì vậy mới hại chết nàng ta, rồi đánh tráo nữ nhi của nàng ta và Đỗ di nương, làm cho Tô Nhân Vũ chán ghét, thậm chí có thể chính tay sát hại nữ nhi của Cố Di nương.Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!Quả thực độc ác như rắn rết.Nếu muốn chứng thực chỉ cần tìm ra vị đạo trưởng năm đó, đạo hiệu là Tam Thanh chân nhân.Ngoài ra chắc chắn là người thân tín bên phu nhân chắc sẽ biết chuyện.Người đắc lực bên cạnh tiểu thư đa số là bà vú. Bà vú đối đãi với tiểu thư còn tốt hơn cả với con đẻ của mình. Vì phải hầu hạ tiểu thư , thiếu gia, đến ngay cả gia đình của mình cũng vứt bỏ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ tử, sau đó kiếm tiền nuôi hài tử của chính mình. Cho nên dốc hết tâm sức tình cảm của mình lên trên tiểu thư, còn hơn cả ruột thịt.Đông thời tiểu thư thiếu gia lại xa lạ với chính mẫu thân, di nương của chính mình. Coi như là lão gia phu nhân luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, hài tử tự nhiên sẽ không dám gần gũi thân thiêt, có thể gần gũi thân cận chỉ có bà vú thôi, tiếp đó là tới đại nha hoàn bên thân.Bà vú thân cận nhất bên người Vương phu nhân là Diệp mụ mụ, hiện không săn sóc chủ tử nữa, tự mình có tòa viện, cũng sống cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, sai khiến kẻ ăn người làm, chỉ có dịp ngày lễ ngày tết tiến phủ gặp phu nhân trò truyện.Đại nha hoàn lúc trước của phu nhân, một người tặng cho lão gia, chính là Dương Di nương, còn có một người là Xuân Băng, gả cho nhị quản gia trong phủ.Mà Cố Di nương nghe nói là một vị tiểu thư của dòng họ suy thế, thân thế không rõ ràng, nhưng mỹ lệ đoan trang, khi chất ưu nhã cao quý, là mỹ nhân hiếm có. Nhà mẹ để đã không còn ai, tùy thân bên người chỉ có một nha hoàn là Ngọc Châu, ngoài ra tất cả nha hoàn mụ mụ đều là Tô Nhân Vũ mua cho nàng ta, còn có Vương phu nhân tặng cho.