Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 60: Thu phục nha hoàn (1)

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kết quả Hoàng Oanh cũng chỉ lĩnh về được một nửa, nói là tam tiểu thư bệnh rồi, lão gia sầu lo cho bệnh tình của nàng ta, quyết định đi Lăng Hư quan cầu phúc. Vì muốn bày tỏ tấm lòng nên đề nghị mọi người góp tiền, quyên ra một phần ngân lượng.Đại tiểu thư và nhị tiểu thư còn không lĩnh được gì, tứ tiểu thư vừa mới tới, trong tay không có tích lũy, phu nhân phát tiền một nửa, không muốn trừ tiền nàng.Hoàng Oang trở về tức giận nói : " Vẫn là bắt nạt tiểu thư chúng ta, nếu không phải phu nhân có lời thì Lâm di nương cũng cắt đi phần của chúng ta. Không có ngân lượng, để cho tòa viện lớn như chúng ta sống sao đây? Lại nói thêm cho dù bày tỏ tấm lòng, cầu phước cho tam tiểu thư, mọi người thành tâm thành ý là được rồi, lại còn mượn gió bẻ măng, khiến nhà cửa không yên."Hạ Vũ trừng nàng ta một cái, ý bảo nàng ta bớt nói vài câu, sợ lại đắc tội với ai nữa, lúc đó lại bị đánh.Các tiểu thư khác trong nhà không lo thiếu ngân lượng, đại tiểu thư có phu nhân trợ cấp, kể cả nhị tiểu thư lâu lâu cũng được Dương di nương chu cấp. Dương di nương là nha hoàn cũ của phu nhân, đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta, nói đi nói lại vẫn là ăn bớt bên Tô Mạt.Trong trong ngoài ngoài cũng có tầm 20 người, mà chỉ có tiền tháng cỏn con đó, còn bị xén bớt mất, đã không đủ xài lại còn túng quẫn hơn.Bất quá Tô Mạt nhịn xuống, dù sao cũng không thiếu cái ăn cái mặc, tiền hàng tháng chỉ là tiền tiêu vặt, mua ít đồ dùng, đút lót tạo quan hệ mới dùng tới.Nàng nhìn khắp lượt âm thanh giòn tan nói : " Tiền công của mọi người không thể thiếu, Hoàng Oanh đi phát hết cho bọn họ, dù sao chỗ ta thiếu cũng đã thiếu rồi. Không sao hết, dù sao cái ăn cái mặc gì gì đó đều là ăn chung."Hạ Vũ và Hoàng Oanh vừa nghe thấy liền cảm thấy kính nể Tô Mạt, nghe nói nhị tiểu thư cho dù rất tốt, cũng cắt xén tiền công của người làm, hiện tại tứ tiểu thư đã ít tiền lại không đòi hạ nhân bù vào, thật dúng là người chủ tử tốt bụng.Tô Mạt âm thầm đánh giá bọn họ, nhìn Hạ Vũ không có biểu tình gì, nhưng Hoàng Oanh lại lộ ra tia cảm kích nàng.Tô Mạt trong lòng có tính toán, Hoàng Oanh không bị phu nhân hoàn toàn mua chuộc, suy cho cùng mua chuộc là phải dùng tiền, phải cho người khác lợi lộc mới được.Tình hình trong nhà của mấy nha hoàn, nàng đã nghe ngóng, Hạ vũ là con gái của người làm trong phủ, Phụ mẫu đều làm việc trong phủ, vì vậy phu nhân mua chuộc nàng ta cũng dễ, nắm thóp nàng cũng dễ dàng.Nhưng Hoàng Oanh lại là nha hoàn mua từ bên ngoài vào, không có căn cơ, đi theo chủ từ thì quyết một lòng một dạ hầu hạ. Tuy rằng được phu nhân căn dặn qua, nhưng không cho lợi lộc, gia đình Hoàng Oanh nghèo túng, chính là đựa vào nàng ta bán thân làm nha hoàn mới có vài đồng trị bệnh cho phụ thân.

Kết quả Hoàng Oanh
cũng chỉ lĩnh về được một nửa, nói là tam tiểu thư bệnh rồi, lão gia sầu lo cho bệnh tình của nàng ta, quyết định đi Lăng Hư quan cầu phúc. Vì
muốn bày tỏ tấm lòng nên đề nghị mọi người góp tiền, quyên ra một phần
ngân lượng.

Đại tiểu thư và nhị tiểu thư còn không lĩnh được gì,
tứ tiểu thư vừa mới tới, trong tay không có tích lũy, phu nhân phát tiền một nửa, không muốn trừ tiền nàng.

Hoàng Oang trở về tức giận
nói : " Vẫn là bắt nạt tiểu thư chúng ta, nếu không phải phu nhân có lời thì Lâm di nương cũng cắt đi phần của chúng ta. Không có ngân lượng, để cho tòa viện lớn như chúng ta sống sao đây? Lại nói thêm cho dù bày tỏ
tấm lòng, cầu phước cho tam tiểu thư, mọi người thành tâm thành ý là
được rồi, lại còn mượn gió bẻ măng, khiến nhà cửa không yên."

Hạ Vũ trừng nàng ta một cái, ý bảo nàng ta bớt nói vài câu, sợ lại đắc tội với ai nữa, lúc đó lại bị đánh.

Các tiểu thư khác trong nhà không lo thiếu ngân lượng, đại tiểu thư có phu
nhân trợ cấp, kể cả nhị tiểu thư lâu lâu cũng được Dương di nương chu
cấp. Dương di nương là nha hoàn cũ của phu nhân, đương nhiên sẽ không
bạc đãi nàng ta, nói đi nói lại vẫn là ăn bớt bên Tô Mạt.

Trong trong ngoài ngoài cũng có tầm 20 người, mà chỉ có tiền tháng cỏn con đó, còn
bị xén bớt mất, đã không đủ xài lại còn túng quẫn hơn.

Bất quá Tô Mạt nhịn xuống, dù sao cũng không thiếu cái ăn cái mặc, tiền hàng tháng chỉ là tiền tiêu vặt, mua ít đồ dùng, đút lót tạo quan hệ mới dùng tới.

Nàng nhìn khắp lượt âm thanh giòn tan nói : " Tiền công của mọi người không
thể thiếu, Hoàng Oanh đi phát hết cho bọn họ, dù sao chỗ ta thiếu cũng
đã thiếu rồi. Không sao hết, dù sao cái ăn cái mặc gì gì đó đều là ăn
chung."

Hạ Vũ và Hoàng Oanh vừa nghe thấy liền cảm thấy kính nể
Tô Mạt, nghe nói nhị tiểu thư cho dù rất tốt, cũng cắt xén tiền công của người làm, hiện tại tứ tiểu thư đã ít tiền lại không đòi hạ nhân bù
vào, thật dúng là người chủ tử tốt bụng.

Tô Mạt âm thầm đánh giá bọn họ, nhìn Hạ Vũ không có biểu tình gì, nhưng Hoàng Oanh lại lộ ra tia cảm kích nàng.

Tô Mạt trong lòng có tính toán, Hoàng Oanh không bị phu nhân hoàn toàn mua chuộc, suy cho cùng mua chuộc là phải dùng tiền, phải cho người khác
lợi lộc mới được.

Tình hình trong nhà của mấy nha hoàn, nàng đã nghe
ngóng, Hạ vũ là con gái của người làm trong phủ, Phụ mẫu đều làm việc
trong phủ, vì vậy phu nhân mua chuộc nàng ta cũng dễ, nắm thóp nàng cũng dễ dàng.

Nhưng Hoàng Oanh lại là nha hoàn mua từ bên ngoài vào, không có căn cơ, đi theo chủ từ thì quyết một lòng một dạ hầu hạ. Tuy
rằng được phu nhân căn dặn qua, nhưng không cho lợi lộc, gia đình Hoàng
Oanh nghèo túng, chính là đựa vào nàng ta bán thân làm nha hoàn mới có
vài đồng trị bệnh cho phụ thân.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kết quả Hoàng Oanh cũng chỉ lĩnh về được một nửa, nói là tam tiểu thư bệnh rồi, lão gia sầu lo cho bệnh tình của nàng ta, quyết định đi Lăng Hư quan cầu phúc. Vì muốn bày tỏ tấm lòng nên đề nghị mọi người góp tiền, quyên ra một phần ngân lượng.Đại tiểu thư và nhị tiểu thư còn không lĩnh được gì, tứ tiểu thư vừa mới tới, trong tay không có tích lũy, phu nhân phát tiền một nửa, không muốn trừ tiền nàng.Hoàng Oang trở về tức giận nói : " Vẫn là bắt nạt tiểu thư chúng ta, nếu không phải phu nhân có lời thì Lâm di nương cũng cắt đi phần của chúng ta. Không có ngân lượng, để cho tòa viện lớn như chúng ta sống sao đây? Lại nói thêm cho dù bày tỏ tấm lòng, cầu phước cho tam tiểu thư, mọi người thành tâm thành ý là được rồi, lại còn mượn gió bẻ măng, khiến nhà cửa không yên."Hạ Vũ trừng nàng ta một cái, ý bảo nàng ta bớt nói vài câu, sợ lại đắc tội với ai nữa, lúc đó lại bị đánh.Các tiểu thư khác trong nhà không lo thiếu ngân lượng, đại tiểu thư có phu nhân trợ cấp, kể cả nhị tiểu thư lâu lâu cũng được Dương di nương chu cấp. Dương di nương là nha hoàn cũ của phu nhân, đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta, nói đi nói lại vẫn là ăn bớt bên Tô Mạt.Trong trong ngoài ngoài cũng có tầm 20 người, mà chỉ có tiền tháng cỏn con đó, còn bị xén bớt mất, đã không đủ xài lại còn túng quẫn hơn.Bất quá Tô Mạt nhịn xuống, dù sao cũng không thiếu cái ăn cái mặc, tiền hàng tháng chỉ là tiền tiêu vặt, mua ít đồ dùng, đút lót tạo quan hệ mới dùng tới.Nàng nhìn khắp lượt âm thanh giòn tan nói : " Tiền công của mọi người không thể thiếu, Hoàng Oanh đi phát hết cho bọn họ, dù sao chỗ ta thiếu cũng đã thiếu rồi. Không sao hết, dù sao cái ăn cái mặc gì gì đó đều là ăn chung."Hạ Vũ và Hoàng Oanh vừa nghe thấy liền cảm thấy kính nể Tô Mạt, nghe nói nhị tiểu thư cho dù rất tốt, cũng cắt xén tiền công của người làm, hiện tại tứ tiểu thư đã ít tiền lại không đòi hạ nhân bù vào, thật dúng là người chủ tử tốt bụng.Tô Mạt âm thầm đánh giá bọn họ, nhìn Hạ Vũ không có biểu tình gì, nhưng Hoàng Oanh lại lộ ra tia cảm kích nàng.Tô Mạt trong lòng có tính toán, Hoàng Oanh không bị phu nhân hoàn toàn mua chuộc, suy cho cùng mua chuộc là phải dùng tiền, phải cho người khác lợi lộc mới được.Tình hình trong nhà của mấy nha hoàn, nàng đã nghe ngóng, Hạ vũ là con gái của người làm trong phủ, Phụ mẫu đều làm việc trong phủ, vì vậy phu nhân mua chuộc nàng ta cũng dễ, nắm thóp nàng cũng dễ dàng.Nhưng Hoàng Oanh lại là nha hoàn mua từ bên ngoài vào, không có căn cơ, đi theo chủ từ thì quyết một lòng một dạ hầu hạ. Tuy rằng được phu nhân căn dặn qua, nhưng không cho lợi lộc, gia đình Hoàng Oanh nghèo túng, chính là đựa vào nàng ta bán thân làm nha hoàn mới có vài đồng trị bệnh cho phụ thân.

Chương 60: Thu phục nha hoàn (1)