Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 64: Muốn nhịn có kẻ lại không chịu
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi lườm nàng một cái, quát mắng : " Thứ tiểu nghiệt chủng sao lại cũng đến."Tô Nhân Vũ khẽ nhíu mày vẻ mặt ôn hòa nói : " Hinh Nhi ngoan, xuất môn, không thể nóng nảy."Sau đó nhìn về phía sau thấy Tô Mạt đơn độc một bóng dáng nhỏ nhoi đi theo sau, hừ lạnh một tiếng quát mắng : " Ngươi đi xuống dưới, muộn chút mới vào trong."Bước vào Lăng Hư quan có quy tắc chủ tử đi trước, nha hoan bên thân cũng không được theo sau, bảo nàng một lúc nữa mới bước vào chính là cùng bọn hạ nhân cùng bước vào quan.Đây chính là không thừa nhận địa vị tiểu thư của nàng.Tô Mạt cười lạnh, nàng cần sao?Nàng quả nhiên chững lại vài bước, không vấn đề gì, sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến cho ông ta hối hận, trả giá gấp trăm lần.Trương mụ mụ nhìn thấy Tô Mạt, không biết là tại sao, lại rất thương xót, liền vội bế nàng lên “ Tiểu thư thật đáng thương!”Tô Mạt không nói gì, mím môi.Hoàng Oanh ôn nhu nói : " chúng ta đi đằng sau, có thể thong thả ngắm cảnh, càng tốt."Lăng Hu quan đã giới nghiêm, người không phận sự đều bị đuổi ra ngoài, cả toàn đạo quan chỉ để gia đình Tô phủ ở. Trước viện là nơi nam nhan ở, hậu viện cho nư nhi gia quyến.Hai nhi tử của Tô Nhân Vũ , đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng không ở bên cạnh.Phu nhân sinh ra đại thiếu gia, đã đi kinh thành làm thư đồng cho thái tử.Nhị thiếu gia đi về quê cùng lão phu nhân.Với lại các huynh muội của Tô Nhân Vũ đều ở dưới quê, vì vậy lần này đi ra ngoài chỉ có hắn và gia quyến.Do Tô Hinh Nhi không để Tô Mạt xuất hiện trước mắt nàng ta, tòa viện lớn như thế không có nơi cho Tô Mạt ở, nàng chỉ có thể ở cùng hạ nhân, ở tại biệt viện.Tô Nhân Vũ đối với việc này cũng không có ý kiến gì, hắn ta sủng ái Tô Hinh Nhi đến mức không thể chấp nhận được.Trương mụ mụ và nha hoàn bọn họ đối xử với Tô Mạt gần đây rất tốt, vì lí do thương xót nàng, lại thêm chủ tử chính là thế dựa của chính mình, nhất là Hoàng Oanh và Kim Kết, lúc nào cũng suy nghĩ cho Tô Mạt.Hạ Vũ thì vì Vương phu nhân tạm thời rất yên tâm về Tô Mạt nên cũng rất tận tâm tận lực với Tô Mạt.Bọn họ vài người ở trong tòa viện rách nát nhất, là nơi chất đò linh tinh của Lăng Hư quan, bên trong màng nhện giăng kín, vẫn phải dọn dẹp trước mới ở được.Lần này dẫn theo không nhiều nha hoàn bà mụ, chỉ có vài người thân cận, nô tỳ dùng chung, Tô Hinh Nhi không chịu cho nàng sử dụng, vì vậy chỉ có thể tự tay dọn dẹp.
Tô Hinh Nhi lườm nàng một cái, quát mắng : " Thứ tiểu nghiệt chủng sao lại cũng đến."
Tô Nhân Vũ khẽ nhíu mày vẻ mặt ôn hòa nói : " Hinh Nhi ngoan, xuất môn, không thể nóng nảy."
Sau đó nhìn về phía sau thấy Tô Mạt đơn độc một bóng dáng nhỏ nhoi đi theo
sau, hừ lạnh một tiếng quát mắng : " Ngươi đi xuống dưới, muộn chút mới
vào trong."
Bước vào Lăng Hư quan có quy tắc chủ tử đi trước, nha hoan bên thân cũng không được theo sau, bảo nàng một lúc nữa mới bước
vào chính là cùng bọn hạ nhân cùng bước vào quan.
Đây chính là không thừa nhận địa vị tiểu thư của nàng.
Tô Mạt cười lạnh, nàng cần sao?
Nàng quả nhiên chững lại vài bước, không vấn đề gì, sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến cho ông ta hối hận, trả giá gấp trăm lần.
Trương mụ mụ nhìn thấy Tô Mạt, không biết là tại sao, lại rất thương xót, liền vội bế nàng lên “ Tiểu thư thật đáng thương!”
Tô Mạt không nói gì, mím môi.
Hoàng Oanh ôn nhu nói : " chúng ta đi đằng sau, có thể thong thả ngắm cảnh, càng tốt."
Lăng Hu quan đã giới nghiêm, người không phận sự đều bị đuổi ra ngoài, cả
toàn đạo quan chỉ để gia đình Tô phủ ở. Trước viện là nơi nam nhan ở,
hậu viện cho nư nhi gia quyến.
Hai nhi tử của Tô Nhân Vũ , đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng không ở bên cạnh.
Phu nhân sinh ra đại thiếu gia, đã đi kinh thành làm thư đồng cho thái tử.
Nhị thiếu gia đi về quê cùng lão phu nhân.
Với lại các huynh muội của Tô Nhân Vũ đều ở dưới quê, vì vậy lần này đi ra ngoài chỉ có hắn và gia quyến.
Do Tô Hinh Nhi không để Tô Mạt xuất hiện trước mắt nàng ta, tòa viện lớn như
thế không có nơi cho Tô Mạt ở, nàng chỉ có thể ở cùng hạ nhân, ở tại
biệt viện.
Tô Nhân Vũ đối với việc này cũng không có ý kiến gì, hắn ta sủng ái Tô Hinh Nhi đến mức không thể chấp nhận được.
Trương mụ mụ và nha hoàn bọn họ đối xử với Tô Mạt gần đây rất tốt, vì lí do
thương xót nàng, lại thêm chủ tử chính là thế dựa của chính mình, nhất
là Hoàng Oanh và Kim Kết, lúc nào cũng suy nghĩ cho Tô Mạt.
Hạ Vũ thì vì Vương phu nhân tạm thời rất yên tâm về Tô Mạt nên cũng rất tận tâm tận lực với Tô Mạt.
Bọn họ vài người ở trong tòa viện rách nát nhất, là nơi chất đò linh tinh
của Lăng Hư quan, bên trong màng nhện giăng kín, vẫn phải dọn dẹp trước
mới ở được.
Lần này dẫn theo không nhiều nha hoàn bà mụ, chỉ có
vài người thân cận, nô tỳ dùng chung, Tô Hinh Nhi không chịu cho nàng
sử dụng, vì vậy chỉ có thể tự tay dọn dẹp.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi lườm nàng một cái, quát mắng : " Thứ tiểu nghiệt chủng sao lại cũng đến."Tô Nhân Vũ khẽ nhíu mày vẻ mặt ôn hòa nói : " Hinh Nhi ngoan, xuất môn, không thể nóng nảy."Sau đó nhìn về phía sau thấy Tô Mạt đơn độc một bóng dáng nhỏ nhoi đi theo sau, hừ lạnh một tiếng quát mắng : " Ngươi đi xuống dưới, muộn chút mới vào trong."Bước vào Lăng Hư quan có quy tắc chủ tử đi trước, nha hoan bên thân cũng không được theo sau, bảo nàng một lúc nữa mới bước vào chính là cùng bọn hạ nhân cùng bước vào quan.Đây chính là không thừa nhận địa vị tiểu thư của nàng.Tô Mạt cười lạnh, nàng cần sao?Nàng quả nhiên chững lại vài bước, không vấn đề gì, sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến cho ông ta hối hận, trả giá gấp trăm lần.Trương mụ mụ nhìn thấy Tô Mạt, không biết là tại sao, lại rất thương xót, liền vội bế nàng lên “ Tiểu thư thật đáng thương!”Tô Mạt không nói gì, mím môi.Hoàng Oanh ôn nhu nói : " chúng ta đi đằng sau, có thể thong thả ngắm cảnh, càng tốt."Lăng Hu quan đã giới nghiêm, người không phận sự đều bị đuổi ra ngoài, cả toàn đạo quan chỉ để gia đình Tô phủ ở. Trước viện là nơi nam nhan ở, hậu viện cho nư nhi gia quyến.Hai nhi tử của Tô Nhân Vũ , đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng không ở bên cạnh.Phu nhân sinh ra đại thiếu gia, đã đi kinh thành làm thư đồng cho thái tử.Nhị thiếu gia đi về quê cùng lão phu nhân.Với lại các huynh muội của Tô Nhân Vũ đều ở dưới quê, vì vậy lần này đi ra ngoài chỉ có hắn và gia quyến.Do Tô Hinh Nhi không để Tô Mạt xuất hiện trước mắt nàng ta, tòa viện lớn như thế không có nơi cho Tô Mạt ở, nàng chỉ có thể ở cùng hạ nhân, ở tại biệt viện.Tô Nhân Vũ đối với việc này cũng không có ý kiến gì, hắn ta sủng ái Tô Hinh Nhi đến mức không thể chấp nhận được.Trương mụ mụ và nha hoàn bọn họ đối xử với Tô Mạt gần đây rất tốt, vì lí do thương xót nàng, lại thêm chủ tử chính là thế dựa của chính mình, nhất là Hoàng Oanh và Kim Kết, lúc nào cũng suy nghĩ cho Tô Mạt.Hạ Vũ thì vì Vương phu nhân tạm thời rất yên tâm về Tô Mạt nên cũng rất tận tâm tận lực với Tô Mạt.Bọn họ vài người ở trong tòa viện rách nát nhất, là nơi chất đò linh tinh của Lăng Hư quan, bên trong màng nhện giăng kín, vẫn phải dọn dẹp trước mới ở được.Lần này dẫn theo không nhiều nha hoàn bà mụ, chỉ có vài người thân cận, nô tỳ dùng chung, Tô Hinh Nhi không chịu cho nàng sử dụng, vì vậy chỉ có thể tự tay dọn dẹp.