Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 65: Bị tuyệt sắc thiếu niên đè trên mặt đất
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhìn thấy có gian phòng, bèn đẩy cửa vào, một trận bụi đất ập vào mặt, làm nàng sặc ho khan vài tiếng.Tô Mạt tự mình đi vào trong phòng, nha hoàn không rảnh để ý nàng.Đột nhiên nàng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hít hít vài cái, bèn nhìn thấy, trong đám cỏ dại lộ ra góc áo màu đen, nàng sợ hãi vội chạy ra ngoài.Bỗng nhiên trước mắt lờ mờ bóng hình, nàng thấy một trận choáng váng chóng mặt, thoáng cái bị người nào đó bổ nhào lên người ấn trên đất.Tô Mạt ngây ngốc, kiếp trước kiếp này nàng cũng chưa từng nhìn thấy người nào lại đẹp như vậy.Một đôi mắt đen nhánh giống nửa đêm, thâm thúy trầm tĩnh lại rất yên tĩnh, như phát ra ánh sáng lộng lẫy của đá quý, đôi mắt đó được đặt trên làn da trắng mịn càng làm tăng thêm sự đen bóng tĩnh mịch. Sống mũi cao thẳng tắp, phía dưới là cặp môi khẽ cong lên, bạc mỏng, cánh môi nhợt nhạt khiến cho người khác muốn đem cánh hoa đến giúp hắn thoa màu.Đợi nàng có chút hoàn hồn trở lại, mới phát hiện. Đây là một nam nhân có phong thái dung mạo giống như thiên tiên nhưng lại tản ra khí chất ma vương diêm la. Tuy rằng nhìn có vẻ không quá mười mấy tuổi, nhưng quanh thân lại có một cỗ hơi thở lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, suýt làm nàng đông cứng lại.Đôi mắt sâu đen đó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hung ác nham hiểm như chim ưng săn mồi, dường như muốn nàng chết cóng.Tô Mạt chớp mắt, lại giả bộ vẻ mặt của một đứa trẻ 5, 6 tuổi nên có, có một chút nhát gan, sợ hãi, những giọt lệ trong suốt đang lay động trong đôi mắt to tròn.Miệng nhỏ của nàng lắp bắp “ Ngươi, ngươi đừng giết ta.”Thiếu niên tuấn mỹ đó ngưng mắt nhìn nàng, chỉ là một nha đầu còn rất nhỏ, thân thể mầm mại, giống như không có xương, bị hắn áp đè bên dưới, áp sát ngực.Ánh mắt hắn ta trầm ngâm, vô thức đưa ra ngón tay nhỏ dài vuốt nhẹ khóe mắt nàng, giọt nước mắt như hạt đậu trở mình lăn lông lốc, đậu xuống ngón tay hắn. Thiếu niên đó ngẩn người, cảm thấy chút ướt át trên ngón tay, giống như một sinh mệnh mềm mại yểu điệu, giống như đóa hoa đang nở rộ trên tay hắn.Hắn theo bản năng đưa ngón tay đút vào miệng, mặn a!Khuôn mặt Tô Mạt biểu hiện như một tiểu nữ nhi yếu đuối, trong lòng lại mắng thầm, tên nhóc thối tha này từ đâu chui ra, lại dám bắt nạt ta.Dung nhan lạnh lùng của hắn đột nhiên nổi lên một tia ôn nhu, thật giống như loại hàn băng vạn năm không tan, đột nhiên thổi qua một tia gió xuân, lộ ra ý cười, ba phần tươi sắc bảy phần tà mị.
Tô Mạt nhìn thấy có gian phòng, bèn đẩy cửa vào, một trận bụi đất ập vào mặt, làm nàng sặc ho khan vài tiếng.
Tô Mạt tự mình đi vào trong phòng, nha hoàn không rảnh để ý nàng.
Đột nhiên nàng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hít hít vài cái, bèn nhìn
thấy, trong đám cỏ dại lộ ra góc áo màu đen, nàng sợ hãi vội chạy ra
ngoài.
Bỗng nhiên trước mắt lờ mờ bóng hình, nàng thấy một trận
choáng váng chóng mặt, thoáng cái bị người nào đó bổ nhào lên người ấn
trên đất.
Tô Mạt ngây ngốc, kiếp trước kiếp này nàng cũng chưa từng nhìn thấy người nào lại đẹp như vậy.
Một đôi mắt đen nhánh giống nửa đêm, thâm thúy trầm tĩnh lại rất yên tĩnh,
như phát ra ánh sáng lộng lẫy của đá quý, đôi mắt đó được đặt trên làn
da trắng mịn càng làm tăng thêm sự đen bóng tĩnh mịch. Sống mũi cao
thẳng tắp, phía dưới là cặp môi khẽ cong lên, bạc mỏng, cánh môi nhợt
nhạt khiến cho người khác muốn đem cánh hoa đến giúp hắn thoa màu.
Đợi nàng có chút hoàn hồn trở lại, mới phát hiện. Đây là một nam nhân có
phong thái dung mạo giống như thiên tiên nhưng lại tản ra khí chất ma
vương diêm la. Tuy rằng nhìn có vẻ không quá mười mấy tuổi, nhưng quanh
thân lại có một cỗ hơi thở lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, suýt làm nàng đông cứng lại.
Đôi mắt sâu đen đó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hung ác nham hiểm như chim ưng săn mồi, dường như muốn nàng chết cóng.
Tô Mạt chớp mắt, lại giả bộ vẻ mặt của một đứa trẻ 5, 6 tuổi nên có, có
một chút nhát gan, sợ hãi, những giọt lệ trong suốt đang lay động trong
đôi mắt to tròn.
Miệng nhỏ của nàng lắp bắp “ Ngươi, ngươi đừng giết ta.”
Thiếu niên tuấn mỹ đó ngưng mắt nhìn nàng, chỉ là một nha đầu còn rất nhỏ,
thân thể mầm mại, giống như không có xương, bị hắn áp đè bên dưới, áp
sát ngực.
Ánh mắt hắn ta trầm ngâm, vô thức đưa ra ngón tay nhỏ
dài vuốt nhẹ khóe mắt nàng, giọt nước mắt như hạt đậu trở mình lăn lông
lốc, đậu xuống ngón tay hắn. Thiếu niên đó ngẩn người, cảm thấy chút ướt át trên ngón tay, giống như một sinh mệnh mềm mại yểu điệu, giống như
đóa hoa đang nở rộ trên tay hắn.
Hắn theo bản năng đưa ngón tay đút vào miệng, mặn a!
Khuôn mặt Tô Mạt biểu hiện như một tiểu nữ nhi yếu đuối, trong lòng lại mắng
thầm, tên nhóc thối tha này từ đâu chui ra, lại dám bắt nạt ta.
Dung nhan lạnh lùng của hắn đột nhiên nổi lên một tia ôn nhu, thật giống như loại hàn băng vạn năm không tan, đột nhiên thổi qua một tia gió xuân,
lộ ra ý cười, ba phần tươi sắc bảy phần tà mị.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhìn thấy có gian phòng, bèn đẩy cửa vào, một trận bụi đất ập vào mặt, làm nàng sặc ho khan vài tiếng.Tô Mạt tự mình đi vào trong phòng, nha hoàn không rảnh để ý nàng.Đột nhiên nàng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hít hít vài cái, bèn nhìn thấy, trong đám cỏ dại lộ ra góc áo màu đen, nàng sợ hãi vội chạy ra ngoài.Bỗng nhiên trước mắt lờ mờ bóng hình, nàng thấy một trận choáng váng chóng mặt, thoáng cái bị người nào đó bổ nhào lên người ấn trên đất.Tô Mạt ngây ngốc, kiếp trước kiếp này nàng cũng chưa từng nhìn thấy người nào lại đẹp như vậy.Một đôi mắt đen nhánh giống nửa đêm, thâm thúy trầm tĩnh lại rất yên tĩnh, như phát ra ánh sáng lộng lẫy của đá quý, đôi mắt đó được đặt trên làn da trắng mịn càng làm tăng thêm sự đen bóng tĩnh mịch. Sống mũi cao thẳng tắp, phía dưới là cặp môi khẽ cong lên, bạc mỏng, cánh môi nhợt nhạt khiến cho người khác muốn đem cánh hoa đến giúp hắn thoa màu.Đợi nàng có chút hoàn hồn trở lại, mới phát hiện. Đây là một nam nhân có phong thái dung mạo giống như thiên tiên nhưng lại tản ra khí chất ma vương diêm la. Tuy rằng nhìn có vẻ không quá mười mấy tuổi, nhưng quanh thân lại có một cỗ hơi thở lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, suýt làm nàng đông cứng lại.Đôi mắt sâu đen đó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hung ác nham hiểm như chim ưng săn mồi, dường như muốn nàng chết cóng.Tô Mạt chớp mắt, lại giả bộ vẻ mặt của một đứa trẻ 5, 6 tuổi nên có, có một chút nhát gan, sợ hãi, những giọt lệ trong suốt đang lay động trong đôi mắt to tròn.Miệng nhỏ của nàng lắp bắp “ Ngươi, ngươi đừng giết ta.”Thiếu niên tuấn mỹ đó ngưng mắt nhìn nàng, chỉ là một nha đầu còn rất nhỏ, thân thể mầm mại, giống như không có xương, bị hắn áp đè bên dưới, áp sát ngực.Ánh mắt hắn ta trầm ngâm, vô thức đưa ra ngón tay nhỏ dài vuốt nhẹ khóe mắt nàng, giọt nước mắt như hạt đậu trở mình lăn lông lốc, đậu xuống ngón tay hắn. Thiếu niên đó ngẩn người, cảm thấy chút ướt át trên ngón tay, giống như một sinh mệnh mềm mại yểu điệu, giống như đóa hoa đang nở rộ trên tay hắn.Hắn theo bản năng đưa ngón tay đút vào miệng, mặn a!Khuôn mặt Tô Mạt biểu hiện như một tiểu nữ nhi yếu đuối, trong lòng lại mắng thầm, tên nhóc thối tha này từ đâu chui ra, lại dám bắt nạt ta.Dung nhan lạnh lùng của hắn đột nhiên nổi lên một tia ôn nhu, thật giống như loại hàn băng vạn năm không tan, đột nhiên thổi qua một tia gió xuân, lộ ra ý cười, ba phần tươi sắc bảy phần tà mị.