Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 83: Nhị tiểu thư đi sai nước cờ
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cả hai dẫn theo nha hoàn mụ mụ đi Hồng Mai Uyển tìm đại tiểu thư , nơi đó hoa mai đỏ rực rỡ rất đẹp mắt.Nhị tiểu thư nói khẽ với Tô Mạt : " Nếu mà có vài cành hông mai đem về cắm thì tốt quá, không bằng đợi lát nữa chúng ta thử hỏi xin đại tỷ xem sao."Bên cạnh Hoàng Oanh lập tức nói : " Nhị tiểu thư vẫn là thôi đi. Đại tiểu thư rất yêu quý bảo vệ hoa cỏ, bình thường chỉ có gẫy một chạc cây mới cắt chiết đi, chứ đang tươi tốt kiên quyết là không bao giờ chặt xuống. Tiểu thư vẫn nên không yêu cầu thì hơn."Tô Mạt hiểu ra Hoàng Oanh đang nhắc nhở mình, đồng thời nhị tiểu thư đang biến sắc vì giở trò xấu, muốn nàng đắc tội với đại tiểu thư, rồi tự nhiên cũng đắc tội với phu nhân.Vì dạo gần đây phu nhân đối với nàng tốt hơn bất kì vị tiểu thư nào.Tô Mạt biết những chiêu tỏ vẻ giả bộ, nàng đâu bị đầu dính nước đâu, nhị tiểu thư và tam tiểu thư là cực kì đố kị ghen ghét nhau.Thế là nàng mỉm cười : " Nếu thật như vậy, nhị tỷ, chúng ta tốt nhất là không xin nữa. Dù sao đồ vật yêu thích bị người khác làm hư hỏng, thật sự rất buồn.”Nhị tiểu thư hằn học liếc Hoàng Oanh, liền theo sau năm tay Tô Mạt “ Đi nào.”Ai ngờ được nha hoàn của đại tiểu thư Lam Linh ngăn bọn họ lại, suỵt một tiếng : " đại tiểu thư đêm qua có chút bị trúng gió, ho suốt đêm, trời sáng mới chợp mắt. Hai tiểu thư vẫn là đi nơi khác chơi đùa vậy."Nhị tiểu thư lập tức thân thiết nói : " Đại tiểu thư có nghiêm trọng lắm không? Đã mời đại phu chưa? Nói cho mẫu thân chưa?"Lam Linh nhất nhất trả lời xong liền cáo lui : " Hai vị tiểu thư, xin thất lễ."Tô Mạt nói : " Lam Linh tỷ tỷ đừng khách khí. Xin chuyển lời đến đại tỷ, chúc tỷ tỷ mau khỏe lại, đợi nàng ta khỏe lại, chúng ta sẽ đến thăm."Nói xong liền kéo nhị tiểu thư vẫn muốn lưu lại nói gì đó đi về.Nhị tiểu thư là như vậy, bề ngoài làm bộ cái gì cũng không tranh đua, thực chất luôn để ý tranh giành.Ngoài mặt luôn hỉ hỉ hả hả, thực ra đằng sau cũng rất âm trầm.Tô Mạt không muốn đắc tội với nàng ta , nhưng cũng không muốn bị tính kế, trong phủ này, nhị tiểu thư không phải là kẻ địch chính của nàng.Sau khi xoay người một cái, một chút tình cảm cũng không còn nữa.Vì vậy nàng một chút cũng không hao tốn tâm tư trên người nhị tiểu thư này.Vì không cần thiết.
Cả hai dẫn theo nha hoàn mụ mụ đi Hồng Mai Uyển tìm đại tiểu thư , nơi đó hoa mai đỏ rực rỡ rất đẹp mắt.
Nhị tiểu thư nói khẽ với Tô Mạt : " Nếu mà có vài cành hông mai đem về cắm
thì tốt quá, không bằng đợi lát nữa chúng ta thử hỏi xin đại tỷ xem
sao."
Bên cạnh Hoàng Oanh lập tức nói : " Nhị tiểu thư vẫn là
thôi đi. Đại tiểu thư rất yêu quý bảo vệ hoa cỏ, bình thường chỉ có gẫy
một chạc cây mới cắt chiết đi, chứ đang tươi tốt kiên quyết là không bao giờ chặt xuống. Tiểu thư vẫn nên không yêu cầu thì hơn."
Tô Mạt hiểu ra Hoàng Oanh đang nhắc nhở mình, đồng thời nhị tiểu thư đang biến sắc vì giở trò xấu, muốn nàng đắc tội với đại tiểu thư, rồi tự nhiên
cũng đắc tội với phu nhân.
Vì dạo gần đây phu nhân đối với nàng tốt hơn bất kì vị tiểu thư nào.
Tô Mạt biết những chiêu tỏ vẻ giả bộ, nàng đâu bị đầu dính nước đâu, nhị
tiểu thư và tam tiểu thư là cực kì đố kị ghen ghét nhau.
Thế là
nàng mỉm cười : " Nếu thật như vậy, nhị tỷ, chúng ta tốt nhất là không
xin nữa. Dù sao đồ vật yêu thích bị người khác làm hư hỏng, thật sự rất
buồn.”
Nhị tiểu thư hằn học liếc Hoàng Oanh, liền theo sau năm tay Tô Mạt “ Đi nào.”
Ai ngờ được nha hoàn của đại tiểu thư Lam Linh ngăn bọn họ lại, suỵt một
tiếng : " đại tiểu thư đêm qua có chút bị trúng gió, ho suốt đêm, trời
sáng mới chợp mắt. Hai tiểu thư vẫn là đi nơi khác chơi đùa vậy."
Nhị tiểu thư lập tức thân thiết nói : " Đại tiểu thư có nghiêm trọng lắm không? Đã mời đại phu chưa? Nói cho mẫu thân chưa?"
Lam Linh nhất nhất trả lời xong liền cáo lui : " Hai vị tiểu thư, xin thất lễ."
Tô Mạt nói : " Lam Linh tỷ tỷ đừng khách khí. Xin chuyển lời đến đại tỷ,
chúc tỷ tỷ mau khỏe lại, đợi nàng ta khỏe lại, chúng ta sẽ đến thăm."
Nói xong liền kéo nhị tiểu thư vẫn muốn lưu lại nói gì đó đi về.
Nhị tiểu thư là như vậy, bề ngoài làm bộ cái gì cũng không tranh đua, thực chất luôn để ý tranh giành.
Ngoài mặt luôn hỉ hỉ hả hả, thực ra đằng sau cũng rất âm trầm.
Tô Mạt không muốn đắc tội với nàng ta , nhưng cũng không muốn bị tính kế,
trong phủ này, nhị tiểu thư không phải là kẻ địch chính của nàng.
Sau khi xoay người một cái, một chút tình cảm cũng không còn nữa.
Vì vậy nàng một chút cũng không hao tốn tâm tư trên người nhị tiểu thư này.
Vì không cần thiết.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cả hai dẫn theo nha hoàn mụ mụ đi Hồng Mai Uyển tìm đại tiểu thư , nơi đó hoa mai đỏ rực rỡ rất đẹp mắt.Nhị tiểu thư nói khẽ với Tô Mạt : " Nếu mà có vài cành hông mai đem về cắm thì tốt quá, không bằng đợi lát nữa chúng ta thử hỏi xin đại tỷ xem sao."Bên cạnh Hoàng Oanh lập tức nói : " Nhị tiểu thư vẫn là thôi đi. Đại tiểu thư rất yêu quý bảo vệ hoa cỏ, bình thường chỉ có gẫy một chạc cây mới cắt chiết đi, chứ đang tươi tốt kiên quyết là không bao giờ chặt xuống. Tiểu thư vẫn nên không yêu cầu thì hơn."Tô Mạt hiểu ra Hoàng Oanh đang nhắc nhở mình, đồng thời nhị tiểu thư đang biến sắc vì giở trò xấu, muốn nàng đắc tội với đại tiểu thư, rồi tự nhiên cũng đắc tội với phu nhân.Vì dạo gần đây phu nhân đối với nàng tốt hơn bất kì vị tiểu thư nào.Tô Mạt biết những chiêu tỏ vẻ giả bộ, nàng đâu bị đầu dính nước đâu, nhị tiểu thư và tam tiểu thư là cực kì đố kị ghen ghét nhau.Thế là nàng mỉm cười : " Nếu thật như vậy, nhị tỷ, chúng ta tốt nhất là không xin nữa. Dù sao đồ vật yêu thích bị người khác làm hư hỏng, thật sự rất buồn.”Nhị tiểu thư hằn học liếc Hoàng Oanh, liền theo sau năm tay Tô Mạt “ Đi nào.”Ai ngờ được nha hoàn của đại tiểu thư Lam Linh ngăn bọn họ lại, suỵt một tiếng : " đại tiểu thư đêm qua có chút bị trúng gió, ho suốt đêm, trời sáng mới chợp mắt. Hai tiểu thư vẫn là đi nơi khác chơi đùa vậy."Nhị tiểu thư lập tức thân thiết nói : " Đại tiểu thư có nghiêm trọng lắm không? Đã mời đại phu chưa? Nói cho mẫu thân chưa?"Lam Linh nhất nhất trả lời xong liền cáo lui : " Hai vị tiểu thư, xin thất lễ."Tô Mạt nói : " Lam Linh tỷ tỷ đừng khách khí. Xin chuyển lời đến đại tỷ, chúc tỷ tỷ mau khỏe lại, đợi nàng ta khỏe lại, chúng ta sẽ đến thăm."Nói xong liền kéo nhị tiểu thư vẫn muốn lưu lại nói gì đó đi về.Nhị tiểu thư là như vậy, bề ngoài làm bộ cái gì cũng không tranh đua, thực chất luôn để ý tranh giành.Ngoài mặt luôn hỉ hỉ hả hả, thực ra đằng sau cũng rất âm trầm.Tô Mạt không muốn đắc tội với nàng ta , nhưng cũng không muốn bị tính kế, trong phủ này, nhị tiểu thư không phải là kẻ địch chính của nàng.Sau khi xoay người một cái, một chút tình cảm cũng không còn nữa.Vì vậy nàng một chút cũng không hao tốn tâm tư trên người nhị tiểu thư này.Vì không cần thiết.