Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 84: Nhị tiểu thư bị trêu chọc

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đoàn người đến trong viện, nhìn ngắm mộ lúc hoa mai, tuy rằng cũng đẹp, nhưng so với trong hoa viên của đại tiểu thư thì thiếu một chút khí chất thanh nhã.Nhị tiểu thư kéo tay Tô Mạt rất thân thiết nói chuyện, chẳng qua là muốn hỏi thăm tin tức, Tô Mạt tuy rằng nhỏ nhưng tinh ranh, cười lên có chút tà khí. Nhị tiểu thư hỏi nàng điều gì, nàng liền đoán ra ngay ý đồ của nàng ta, không phải là đáp một đằng trả lời một nẻo, chính là trả lời những đáp án có chút đùa cợt.Đồng thời nhị tiểu thư biết rõ là bị thiệt thòi lại không bỏ cuộc, luôn muốn làm tới mức biết người biết ta, bản thân biết không so được với đại tiểu thư và tam tiểu thư, cũng phải hơn tứ tiểu thư mới vui được.Ví dụ nói lúc đón năm mới, nhị tiểu thư hỏi Tô Mạt : Tứ muội, muội nói muốn chuẩn bị quà mừng gì cho lão gia và phu nhân đây?Tô Mạt bèn đáp: chọn thứ độc đáo một chút.Làm cho nhị tiểu thư vắt hết sức tìm lễ vật, chỉ muốn so bì với nàng, kết quả Tô Mạt vốn là không có quá tốn công tốn sức đi chuẩn bị.Vấn đề rất rõ ràng, đại tiểu thư là nữ nhi của phu nhân, Tô Nhân Vũ sủng ái Tô Hinh Nhi, bọn họ muốn dựa vào chút quà mọn đó mà khiến trưởng bối khen ngợi thay đổi cách cư xử sao?Nằm mơ đi!Vì vậy lần này nhị tiểu thư lại hỏi Tô Mạt : " Tứ muội, chúng ta nên làm gì, phụ thân mới đối xử tốt với chúng ta hơn một chút? Phải đọc sách ư?"Tô Mạt cười thầm “ Đương nhiên, mà phải học binh pháp”Sau đó đem sự suy đoán của mình về Cố Di nương nói cho nàng ta nghe, bộ dáng không hề phòng bị gì.Nhị tiểu thư cảm thấy Tô Mạt nói không sai, trong lòng lén vui, chỉ muốn sớm thể hiện, lại hỏi : " Vậy muội muội bên đó có sách xem không?"Tô Mạt lắc đầu, “ Ta làm gì có a, ta đâu có biết chữ. Cũng may có tỷ tỷ vài ngày hôm nay dạy ta đọc được vài chữ.”Nhị tiểu thư càng đắc ý.Nàng ta lập tức nói : " Tứ muội, ta nghĩ lại trong viện còn việc phải làm, đi trước nhé, ngươi tự mình ngắm hoa đi."Tô Mạt đứng dưới gốc cây mai, thảnh thơi ngắm : " Nhị tiểu thư xin cứ tự nhiên."Nhìn bóng dáng nhị tiểu thư dẫn theo đám người hầu thoăn thoắt bước đi, nàng hừ lạnh một tiếng.Hoàng Oanh tiến lên nói :"Khẳng định là đi nói với Lâm di nương chuẩn bị sách, tiểu thư có cần vài cuốn không? Nô tỳ có thể nhờ người mua."Tô Mạt lắc đầu “ Không cần.”Đến đêm Kim Kết truyền đến tin tức, quả nhiên, nhị tiểu thư xin Lâm di nương mua cho nàng ta ít sách về binh pháp, đốt đèn thông đêm đọc sách, phải lợi dụng lúc phụ thân ở nhà mà lấy lòng.

Đoàn người đến trong
viện, nhìn ngắm mộ lúc hoa mai, tuy rằng cũng đẹp, nhưng so với trong
hoa viên của đại tiểu thư thì thiếu một chút khí chất thanh nhã.

Nhị tiểu thư kéo tay Tô Mạt rất thân thiết nói chuyện, chẳng qua là muốn
hỏi thăm tin tức, Tô Mạt tuy rằng nhỏ nhưng tinh ranh, cười lên có chút
tà khí. Nhị tiểu thư hỏi nàng điều gì, nàng liền đoán ra ngay ý đồ của
nàng ta, không phải là đáp một đằng trả lời một nẻo, chính là trả lời
những đáp án có chút đùa cợt.

Đồng thời nhị tiểu thư biết rõ là
bị thiệt thòi lại không bỏ cuộc, luôn muốn làm tới mức biết người biết
ta, bản thân biết không so được với đại tiểu thư và tam tiểu thư, cũng
phải hơn tứ tiểu thư mới vui được.

Ví dụ nói lúc đón năm mới, nhị tiểu thư hỏi Tô Mạt : Tứ muội, muội nói muốn chuẩn bị quà mừng gì cho lão gia và phu nhân đây?

Tô Mạt bèn đáp: chọn thứ độc đáo một chút.

Làm cho nhị tiểu thư vắt hết sức tìm lễ vật, chỉ muốn so bì với nàng, kết
quả Tô Mạt vốn là không có quá tốn công tốn sức đi chuẩn bị.

Vấn
đề rất rõ ràng, đại tiểu thư là nữ nhi của phu nhân, Tô Nhân Vũ sủng
ái Tô Hinh Nhi, bọn họ muốn dựa vào chút quà mọn đó mà khiến trưởng bối khen ngợi thay đổi cách cư xử sao?

Nằm mơ đi!

Vì vậy lần này
nhị tiểu thư lại hỏi Tô Mạt : " Tứ muội, chúng ta nên làm gì, phụ thân
mới đối xử tốt với chúng ta hơn một chút? Phải đọc sách ư?"

Tô Mạt cười thầm “ Đương nhiên, mà phải học binh pháp”

Sau đó đem sự suy đoán của mình về Cố Di nương nói cho nàng ta nghe, bộ
dáng không hề phòng bị gì.Nhị tiểu thư cảm thấy Tô Mạt nói không sai,
trong lòng lén vui, chỉ muốn sớm thể hiện, lại hỏi : " Vậy muội muội bên đó có sách xem không?"

Tô Mạt lắc đầu, “ Ta làm gì có a, ta đâu có biết chữ. Cũng may có tỷ tỷ vài ngày hôm nay dạy ta đọc được vài chữ.”

Nhị tiểu thư càng đắc ý.

Nàng ta lập tức nói : " Tứ muội, ta nghĩ lại trong viện còn việc phải làm, đi trước nhé, ngươi tự mình ngắm hoa đi."

Tô Mạt đứng dưới gốc cây mai, thảnh thơi ngắm : " Nhị tiểu thư xin cứ tự nhiên."

Nhìn bóng dáng nhị tiểu thư dẫn theo đám người hầu thoăn thoắt bước đi, nàng hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Oanh tiến lên nói :"Khẳng định là đi nói với Lâm di nương chuẩn bị
sách, tiểu thư có cần vài cuốn không? Nô tỳ có thể nhờ người mua."

Tô Mạt lắc đầu “ Không cần.”

Đến đêm Kim Kết truyền đến tin tức, quả nhiên, nhị tiểu thư xin Lâm di
nương mua cho nàng ta ít sách về binh pháp, đốt đèn thông đêm đọc sách,
phải lợi dụng lúc phụ thân ở nhà mà lấy lòng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đoàn người đến trong viện, nhìn ngắm mộ lúc hoa mai, tuy rằng cũng đẹp, nhưng so với trong hoa viên của đại tiểu thư thì thiếu một chút khí chất thanh nhã.Nhị tiểu thư kéo tay Tô Mạt rất thân thiết nói chuyện, chẳng qua là muốn hỏi thăm tin tức, Tô Mạt tuy rằng nhỏ nhưng tinh ranh, cười lên có chút tà khí. Nhị tiểu thư hỏi nàng điều gì, nàng liền đoán ra ngay ý đồ của nàng ta, không phải là đáp một đằng trả lời một nẻo, chính là trả lời những đáp án có chút đùa cợt.Đồng thời nhị tiểu thư biết rõ là bị thiệt thòi lại không bỏ cuộc, luôn muốn làm tới mức biết người biết ta, bản thân biết không so được với đại tiểu thư và tam tiểu thư, cũng phải hơn tứ tiểu thư mới vui được.Ví dụ nói lúc đón năm mới, nhị tiểu thư hỏi Tô Mạt : Tứ muội, muội nói muốn chuẩn bị quà mừng gì cho lão gia và phu nhân đây?Tô Mạt bèn đáp: chọn thứ độc đáo một chút.Làm cho nhị tiểu thư vắt hết sức tìm lễ vật, chỉ muốn so bì với nàng, kết quả Tô Mạt vốn là không có quá tốn công tốn sức đi chuẩn bị.Vấn đề rất rõ ràng, đại tiểu thư là nữ nhi của phu nhân, Tô Nhân Vũ sủng ái Tô Hinh Nhi, bọn họ muốn dựa vào chút quà mọn đó mà khiến trưởng bối khen ngợi thay đổi cách cư xử sao?Nằm mơ đi!Vì vậy lần này nhị tiểu thư lại hỏi Tô Mạt : " Tứ muội, chúng ta nên làm gì, phụ thân mới đối xử tốt với chúng ta hơn một chút? Phải đọc sách ư?"Tô Mạt cười thầm “ Đương nhiên, mà phải học binh pháp”Sau đó đem sự suy đoán của mình về Cố Di nương nói cho nàng ta nghe, bộ dáng không hề phòng bị gì.Nhị tiểu thư cảm thấy Tô Mạt nói không sai, trong lòng lén vui, chỉ muốn sớm thể hiện, lại hỏi : " Vậy muội muội bên đó có sách xem không?"Tô Mạt lắc đầu, “ Ta làm gì có a, ta đâu có biết chữ. Cũng may có tỷ tỷ vài ngày hôm nay dạy ta đọc được vài chữ.”Nhị tiểu thư càng đắc ý.Nàng ta lập tức nói : " Tứ muội, ta nghĩ lại trong viện còn việc phải làm, đi trước nhé, ngươi tự mình ngắm hoa đi."Tô Mạt đứng dưới gốc cây mai, thảnh thơi ngắm : " Nhị tiểu thư xin cứ tự nhiên."Nhìn bóng dáng nhị tiểu thư dẫn theo đám người hầu thoăn thoắt bước đi, nàng hừ lạnh một tiếng.Hoàng Oanh tiến lên nói :"Khẳng định là đi nói với Lâm di nương chuẩn bị sách, tiểu thư có cần vài cuốn không? Nô tỳ có thể nhờ người mua."Tô Mạt lắc đầu “ Không cần.”Đến đêm Kim Kết truyền đến tin tức, quả nhiên, nhị tiểu thư xin Lâm di nương mua cho nàng ta ít sách về binh pháp, đốt đèn thông đêm đọc sách, phải lợi dụng lúc phụ thân ở nhà mà lấy lòng.

Chương 84: Nhị tiểu thư bị trêu chọc