Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 103: Bất ngờ gặp được người tốt
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nguyên nhân là tại sao?Tô Mạt trong lòng không thể không đau, không thể không cảm thấy mất mát.Tuy vậy, Tô Mạt nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng khẽ cười “Như vậy cũng tốt. Thật ra hắn ta vốn cũng không phải là cha nàng ”Tô Mạt ngồi trước bàn trang điểm,chạm gót chân vào chân ghế dựa, liên tục cười nhạt, nàng theo Hồ Đại phu bí mật học y thuật một năm nay, đã có chút thành tựu cơ bản, sư phụ nói nếu muốn đi sâu vào phương pháp cứu người và giết người, còn phải học ít nhất năm năm nữa.Nhưng nàng vốn không cần làm Đại phu cũng không muốn làm sát thủ, kiến thức này tạm coi như vô dụng.Hơn nữa, nàng đã quyết định......Nàng muốn đi thỉnh an nhưng Vương phu nhân cho người tới thông báo không cần đến tHỉnh an, ở trong phòng mình tự dùng bữa là được.Tô Mạt liền cảm thấy có điều không hay, xem ra Vương phu nhân này muốn gây chuyện .Nàng cười nói:“Vậy nhờ Xuân Mai tỷ tỷ thay ta đi tHỉnh an phu nhân. Ta phải đi tìm Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ để cùng vui chơi”Sau khi kêu người thưởng tiền cho Xuân Mai, nàng cùng Hạ Vũ và Kim Kết đến chỗ Nhị tiểu thư, để Hoàng Oanh và Trương mụ mụ ở nhà.Trên đường đi có rất nhiều hoa viên, ở đó hoa hồng, hoa mai và nhiều loài hoa khác nở rộ, màu sắc vô cùng rực rỡ. Tô Mạt quay đầu lại nhưng không thấy Kim Kết, liền nói “Kim Kết ham chơi này!”Ngay lúc đến trước cửa tọa viên của Nhị tiểu thư, Kim Kết đã đuổi kịp, miệng thở hồng hộc, nháy mắt với Tô Mạt, Tô Mạt điềm tĩnh quay sang Hạ Vũ nói:“Hạ Vũ tỷ tỷ, ta muốn tặng Nhị tỷ một lễ vật nhưng quên mang theo.”Hạ Vũ cũng không muốn ở lại,“Để ta trở về tìm, người khác không biết ở chỗ nào.”Sau đó nàng ta bước đi .Kim Kết cùng Tô Mạt vừa đi vừa thì thầm nói:“Tiểu thư, Hỉ Thước tỷ tỷ kéo ta đến nấp sau hòn giả sơn, nàng ta nói cho ta biết Đại phu nhân đã bắt đầu ra tay, hơn nữa Tam tiểu thư lại rất độc ác, muốn tìm cơ hội giết chết tiểu thư. Lần này xem ra là làm thật, tiểu thư phải cẩn thận mới được.”Ánh mắt Tô Mạt trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Nếu như vậy chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Ngươi hãy mau đi tìm Hồ tiên sinh.”Nàng ghé sát tai Kim Kết nói, Kim Kết liên tục gật đầu“Đi đến nhà Hồ Đại phu đi.”Tô Mạt đứng ở đó, không hiểu được tại sao Hỉ Thước lại giúp nàng, nàng nhớ tới ngày thường ở trong phủ Đại phu nhân, Hỉ Thước cũng rất hòa thuận, đối với nàng chưa từng lạnh nhạt
Nguyên nhân là tại sao?
Tô Mạt trong lòng không thể không đau, không thể không cảm thấy mất mát.
Tuy vậy, Tô Mạt nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng khẽ cười “Như vậy cũng tốt. Thật ra hắn ta vốn cũng không phải là cha nàng ”
Tô Mạt ngồi trước bàn trang điểm,chạm gót chân vào chân ghế dựa, liên tục
cười nhạt, nàng theo Hồ Đại phu bí mật học y thuật một năm nay, đã có
chút thành tựu cơ bản, sư phụ nói nếu muốn đi sâu vào phương pháp cứu
người và giết người, còn phải học ít nhất năm năm nữa.
Nhưng nàng vốn không cần làm Đại phu cũng không muốn làm sát thủ, kiến thức này tạm coi như vô dụng.
Hơn nữa, nàng đã quyết định......
Nàng muốn đi thỉnh an nhưng Vương phu nhân cho người tới thông báo không cần đến tHỉnh an, ở trong phòng mình tự dùng bữa là được.
Tô Mạt liền cảm thấy có điều không hay, xem ra Vương phu nhân này muốn gây chuyện .
Nàng cười nói:“Vậy nhờ Xuân Mai tỷ tỷ thay ta đi tHỉnh an phu nhân. Ta phải đi tìm Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ để cùng vui chơi”
Sau khi kêu người thưởng tiền cho Xuân Mai, nàng cùng Hạ Vũ và Kim Kết đến
chỗ Nhị tiểu thư, để Hoàng Oanh và Trương mụ mụ ở nhà.
Trên đường đi có rất nhiều hoa viên, ở đó hoa hồng, hoa mai và nhiều loài hoa khác nở rộ, màu sắc vô cùng rực rỡ. Tô Mạt quay đầu lại nhưng không thấy Kim Kết, liền nói “Kim Kết ham chơi này!”
Ngay lúc đến trước cửa tọa viên của Nhị tiểu thư, Kim Kết đã đuổi kịp, miệng thở hồng hộc, nháy
mắt với Tô Mạt, Tô Mạt điềm tĩnh quay sang Hạ Vũ nói:“Hạ Vũ tỷ tỷ, ta
muốn tặng Nhị tỷ một lễ vật nhưng quên mang theo.”
Hạ Vũ cũng không muốn ở lại,“Để ta trở về tìm, người khác không biết ở chỗ nào.”
Sau đó nàng ta bước đi .
Kim Kết cùng Tô Mạt vừa đi vừa thì thầm nói:“Tiểu thư, Hỉ Thước tỷ tỷ kéo
ta đến nấp sau hòn giả sơn, nàng ta nói cho ta biết Đại phu nhân đã bắt
đầu ra tay, hơn nữa Tam tiểu thư lại rất độc ác, muốn tìm cơ hội giết
chết tiểu thư. Lần này xem ra là làm thật, tiểu thư phải cẩn thận mới
được.”
Ánh mắt Tô Mạt trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Nếu như vậy
chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Ngươi hãy mau đi tìm Hồ tiên
sinh.”
Nàng ghé sát tai Kim Kết nói, Kim Kết liên tục gật đầu
“Đi đến nhà Hồ Đại phu đi.”
Tô Mạt đứng ở đó, không hiểu được tại sao Hỉ Thước lại giúp nàng, nàng nhớ tới ngày thường ở trong phủ Đại phu nhân, Hỉ Thước cũng rất hòa thuận,
đối với nàng chưa từng lạnh nhạt
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nguyên nhân là tại sao?Tô Mạt trong lòng không thể không đau, không thể không cảm thấy mất mát.Tuy vậy, Tô Mạt nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng khẽ cười “Như vậy cũng tốt. Thật ra hắn ta vốn cũng không phải là cha nàng ”Tô Mạt ngồi trước bàn trang điểm,chạm gót chân vào chân ghế dựa, liên tục cười nhạt, nàng theo Hồ Đại phu bí mật học y thuật một năm nay, đã có chút thành tựu cơ bản, sư phụ nói nếu muốn đi sâu vào phương pháp cứu người và giết người, còn phải học ít nhất năm năm nữa.Nhưng nàng vốn không cần làm Đại phu cũng không muốn làm sát thủ, kiến thức này tạm coi như vô dụng.Hơn nữa, nàng đã quyết định......Nàng muốn đi thỉnh an nhưng Vương phu nhân cho người tới thông báo không cần đến tHỉnh an, ở trong phòng mình tự dùng bữa là được.Tô Mạt liền cảm thấy có điều không hay, xem ra Vương phu nhân này muốn gây chuyện .Nàng cười nói:“Vậy nhờ Xuân Mai tỷ tỷ thay ta đi tHỉnh an phu nhân. Ta phải đi tìm Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ để cùng vui chơi”Sau khi kêu người thưởng tiền cho Xuân Mai, nàng cùng Hạ Vũ và Kim Kết đến chỗ Nhị tiểu thư, để Hoàng Oanh và Trương mụ mụ ở nhà.Trên đường đi có rất nhiều hoa viên, ở đó hoa hồng, hoa mai và nhiều loài hoa khác nở rộ, màu sắc vô cùng rực rỡ. Tô Mạt quay đầu lại nhưng không thấy Kim Kết, liền nói “Kim Kết ham chơi này!”Ngay lúc đến trước cửa tọa viên của Nhị tiểu thư, Kim Kết đã đuổi kịp, miệng thở hồng hộc, nháy mắt với Tô Mạt, Tô Mạt điềm tĩnh quay sang Hạ Vũ nói:“Hạ Vũ tỷ tỷ, ta muốn tặng Nhị tỷ một lễ vật nhưng quên mang theo.”Hạ Vũ cũng không muốn ở lại,“Để ta trở về tìm, người khác không biết ở chỗ nào.”Sau đó nàng ta bước đi .Kim Kết cùng Tô Mạt vừa đi vừa thì thầm nói:“Tiểu thư, Hỉ Thước tỷ tỷ kéo ta đến nấp sau hòn giả sơn, nàng ta nói cho ta biết Đại phu nhân đã bắt đầu ra tay, hơn nữa Tam tiểu thư lại rất độc ác, muốn tìm cơ hội giết chết tiểu thư. Lần này xem ra là làm thật, tiểu thư phải cẩn thận mới được.”Ánh mắt Tô Mạt trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Nếu như vậy chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Ngươi hãy mau đi tìm Hồ tiên sinh.”Nàng ghé sát tai Kim Kết nói, Kim Kết liên tục gật đầu“Đi đến nhà Hồ Đại phu đi.”Tô Mạt đứng ở đó, không hiểu được tại sao Hỉ Thước lại giúp nàng, nàng nhớ tới ngày thường ở trong phủ Đại phu nhân, Hỉ Thước cũng rất hòa thuận, đối với nàng chưa từng lạnh nhạt