Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 104: Mượn thế để làm kẻ bề trên
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc đó nàng chỉ tưởng là đóng kịch, nhưng xem ra Hỉ Thước là người tốt, không đành lòng thấy nàng bị Đại phu nhân hại chết.Một lát sau, Hạ Vũ chạy đến trên tay cầm lễ vật chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, Tô Mạt nhìn nàng mỉm cười,“Đi thôi.”Gần đây Tứ tiểu thư được sủng ái, Hạ Vũ cùng Trương mụ mụ cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt nên đối với nàng cũng rất hết lòng.Nhị tiểu thư đang vẽ tranh, nàng ta mặc một bộ áo màu lam nhạt, váy màu trắng, trông rất thanh nhã, thấy nàng đến liền đặt bút xuống, mỉm cười hòa khí: “Tứ muội muội đến đây.”Tô Mạt nhìn nàng ta mỉm cười, nhìn vậy chứ trong tương lai không xa, Nhị tiểu thư sẽ trở thành người được xem trọng nhất trong phủ.Bề ngoài tuy yếu thế nhưng nội tâm kiên cường, mưu tính rất tỉ mỉ, cẩn thận.Hai người cùng nhau uống trà, sau đó đi đến viện của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đang xén cây mai, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như không có chút để ý đến các nàng. Nhị tiểu thư tiến lên nói,“Đại tỷ, hay là tìm vài bình hoa gửi tới tặng lão gia phu nhân đi, mượn hoa hiến phật.”Tô Mạt cười cười.Đại tiểu thư xinh đẹp lại quá lãnh lùng, mặt mày giận dữ, hừ một tiếng,“Ai cho các người đến đây làm loạn. Ta chỉ chăm sóc, vun xén cây thôi, không có ý muốn tặng ai cả”Đại tiểu thư ở Hồng mai uyển, bên trong viện, hoa hồng, hoa mai đẹp hơn nhiều so với những nơi khác. Trong năm có rất nhiều người trong phủ đến xin hoa, mỗi khi phu nhân cần tặng ai đó đều bảo Đại tiểu thư mang tới.Đại tiểu thư không đồng ý, còn vì thế mà xung đột với phu nhân, khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi, suốt hai năm nay bọn họ không nói với nhau tiếng nào.Vương phu nhân chỉ biết sai người đến lấy hoa, cũng không cần đến sự đồng ý của Đại tiểu thư khiến trong lòng nàng ta bị tổn thương. Nàng ta lại càng trở nên không cần đến cha mẹ mà tự lớn lên, tính cách quái gở, càng ngày càng lãnh ngạo.Hôm nay Nhị tiểu thư đến đây lại nói chuyện tặng hoa, khuôn mặt lãnh cảm của nàng ta suốt hai năm nay trông lại càng nặng nề hơn.Tô Mạt thấy trong ánh mắt của Nhị tiểu thư có sự cố ý, nàng ta rõ ràng biết Đại tiểu thư có tâm sự lại còn nói như vậy, đơn giản là nàng ta muốn châm ngòi sự bất hòa giữa Đại tiểu thư với cha mẹ.Đại ca ở trong cung, Nhị ca ở cùng lão phu nhân. Trong nhà Đại tiểu thư lớn nhất nhưng không được sủng ái .Nay Tam tiểu thư lại làm cho Đại phu nhân ghét bỏ, Tô Mạt thì phải rời đi. Tính đi tính lại, về sau Nhị tiểu thư có lợi nhất
Lúc đó nàng chỉ tưởng là đóng kịch, nhưng xem ra Hỉ Thước là người tốt, không đành lòng thấy nàng bị Đại phu nhân hại chết.
Một lát sau, Hạ Vũ chạy đến trên tay cầm lễ vật chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, Tô Mạt nhìn nàng mỉm cười,“Đi thôi.”
Gần đây Tứ tiểu thư được sủng ái, Hạ Vũ cùng Trương mụ mụ cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt nên đối với nàng cũng rất hết lòng.
Nhị tiểu thư đang vẽ tranh, nàng ta mặc một bộ áo màu lam nhạt, váy màu
trắng, trông rất thanh nhã, thấy nàng đến liền đặt bút xuống, mỉm cười
hòa khí: “Tứ muội muội đến đây.”
Tô Mạt nhìn nàng ta mỉm cười,
nhìn vậy chứ trong tương lai không xa, Nhị tiểu thư sẽ trở thành người
được xem trọng nhất trong phủ.
Bề ngoài tuy yếu thế nhưng nội tâm kiên cường, mưu tính rất tỉ mỉ, cẩn thận.
Hai người cùng nhau uống trà, sau đó đi đến viện của Đại tiểu thư, Đại
tiểu thư đang xén cây mai, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như
không có chút để ý đến các nàng. Nhị tiểu thư tiến lên nói,“Đại tỷ, hay
là tìm vài bình hoa gửi tới tặng lão gia phu nhân đi, mượn hoa hiến
phật.”
Tô Mạt cười cười.
Đại tiểu thư xinh đẹp lại quá
lãnh lùng, mặt mày giận dữ, hừ một tiếng,“Ai cho các người đến đây làm
loạn. Ta chỉ chăm sóc, vun xén cây thôi, không có ý muốn tặng ai cả”
Đại tiểu thư ở Hồng mai uyển, bên trong viện, hoa hồng, hoa mai đẹp hơn
nhiều so với những nơi khác. Trong năm có rất nhiều người trong phủ đến
xin hoa, mỗi khi phu nhân cần tặng ai đó đều bảo Đại tiểu thư mang tới.
Đại tiểu thư không đồng ý, còn vì thế mà xung đột với phu nhân, khiến cho
quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi, suốt hai năm nay bọn họ
không nói với nhau tiếng nào.
Vương phu nhân chỉ biết sai người
đến lấy hoa, cũng không cần đến sự đồng ý của Đại tiểu thư khiến trong
lòng nàng ta bị tổn thương. Nàng ta lại càng trở nên không cần đến cha
mẹ mà tự lớn lên, tính cách quái gở, càng ngày càng lãnh ngạo.
Hôm nay Nhị tiểu thư đến đây lại nói chuyện tặng hoa, khuôn mặt lãnh cảm
của nàng ta suốt hai năm nay trông lại càng nặng nề hơn.
Tô Mạt
thấy trong ánh mắt của Nhị tiểu thư có sự cố ý, nàng ta rõ ràng biết Đại tiểu thư có tâm sự lại còn nói như vậy, đơn giản là nàng ta muốn châm
ngòi sự bất hòa giữa Đại tiểu thư với cha mẹ.
Đại ca ở trong
cung, Nhị ca ở cùng lão phu nhân. Trong nhà Đại tiểu thư lớn nhất nhưng
không được sủng ái .Nay Tam tiểu thư lại làm cho Đại phu nhân ghét bỏ,
Tô Mạt thì phải rời đi. Tính đi tính lại, về sau Nhị tiểu thư có lợi
nhất
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc đó nàng chỉ tưởng là đóng kịch, nhưng xem ra Hỉ Thước là người tốt, không đành lòng thấy nàng bị Đại phu nhân hại chết.Một lát sau, Hạ Vũ chạy đến trên tay cầm lễ vật chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, Tô Mạt nhìn nàng mỉm cười,“Đi thôi.”Gần đây Tứ tiểu thư được sủng ái, Hạ Vũ cùng Trương mụ mụ cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt nên đối với nàng cũng rất hết lòng.Nhị tiểu thư đang vẽ tranh, nàng ta mặc một bộ áo màu lam nhạt, váy màu trắng, trông rất thanh nhã, thấy nàng đến liền đặt bút xuống, mỉm cười hòa khí: “Tứ muội muội đến đây.”Tô Mạt nhìn nàng ta mỉm cười, nhìn vậy chứ trong tương lai không xa, Nhị tiểu thư sẽ trở thành người được xem trọng nhất trong phủ.Bề ngoài tuy yếu thế nhưng nội tâm kiên cường, mưu tính rất tỉ mỉ, cẩn thận.Hai người cùng nhau uống trà, sau đó đi đến viện của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đang xén cây mai, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như không có chút để ý đến các nàng. Nhị tiểu thư tiến lên nói,“Đại tỷ, hay là tìm vài bình hoa gửi tới tặng lão gia phu nhân đi, mượn hoa hiến phật.”Tô Mạt cười cười.Đại tiểu thư xinh đẹp lại quá lãnh lùng, mặt mày giận dữ, hừ một tiếng,“Ai cho các người đến đây làm loạn. Ta chỉ chăm sóc, vun xén cây thôi, không có ý muốn tặng ai cả”Đại tiểu thư ở Hồng mai uyển, bên trong viện, hoa hồng, hoa mai đẹp hơn nhiều so với những nơi khác. Trong năm có rất nhiều người trong phủ đến xin hoa, mỗi khi phu nhân cần tặng ai đó đều bảo Đại tiểu thư mang tới.Đại tiểu thư không đồng ý, còn vì thế mà xung đột với phu nhân, khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi, suốt hai năm nay bọn họ không nói với nhau tiếng nào.Vương phu nhân chỉ biết sai người đến lấy hoa, cũng không cần đến sự đồng ý của Đại tiểu thư khiến trong lòng nàng ta bị tổn thương. Nàng ta lại càng trở nên không cần đến cha mẹ mà tự lớn lên, tính cách quái gở, càng ngày càng lãnh ngạo.Hôm nay Nhị tiểu thư đến đây lại nói chuyện tặng hoa, khuôn mặt lãnh cảm của nàng ta suốt hai năm nay trông lại càng nặng nề hơn.Tô Mạt thấy trong ánh mắt của Nhị tiểu thư có sự cố ý, nàng ta rõ ràng biết Đại tiểu thư có tâm sự lại còn nói như vậy, đơn giản là nàng ta muốn châm ngòi sự bất hòa giữa Đại tiểu thư với cha mẹ.Đại ca ở trong cung, Nhị ca ở cùng lão phu nhân. Trong nhà Đại tiểu thư lớn nhất nhưng không được sủng ái .Nay Tam tiểu thư lại làm cho Đại phu nhân ghét bỏ, Tô Mạt thì phải rời đi. Tính đi tính lại, về sau Nhị tiểu thư có lợi nhất