Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 115: Ai nấp ở chỗ tối cười trên sự đau khổ của người khác?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sự kiện cất giấu hình nhân khiến cho Vương phu nhân thu lại quyền quản gia về tay. Cho dù Tô Nhân Vũ về sau cũng không thể lại tùy tiện can thiệp .Các di nương khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.Việc này cũng làm cho Tô Mạt đối Tô Nhân Vũ hoàn toàn hết ảo tưởng, hắn dù sao cũng không phải thực sự là cha nàng, ngược lại nàng cảm thấy đại tiểu thư là người tốt.Từ trước tới nay, nàng cảm thấy đại tiểu thư hẳn là người chánh trực. Cho nên nàng đánh cuộc một phen, sai Hoàng Oanh tranh thủ làm vài cái hình nhân nhỏ. Sai Kim Kết quăng đến trong góc viện của đại tiểu thư chỗ dễ thấy nhất.Bọn nha đầu nhặt được sẽ nói cho đại tiểu thư nghe.Ban đêm chung quanh nhao nhao ồn ào, đại tiểu thư không có khả năng ngủ được.Từ lúc biết được Đỗ di nương bắt đầu làm cái này, Tô Mạt có trực giác, sẽ có người lấy điều này làm cớ, người đó khẳng định là Vương phu nhân.Nếu không hoàn toàn chuẩn bị kĩ lưỡng, cho dù không phải là chính mình gây ra, chỉ cần một chút hoài nghi thôi, đều thoát không được bị đánh.Tô Mạt ở trong phòng ngủ của đại tiểu thư một đêm. Ngày hôm sau, Vương phu nhân tự mình đến an ủi, lại tặng nàng không ít đồ vật, sau đó liền đi.Nhị tiểu thư tìm đến tìm hai tỷ muội bọn họ cùng chơi, thổn thức nói :“Đêm qua thật sự là hù chết ta, nay có đại tỷ tỷ. Không biết nhặt được ở đâu?”Nha đầu Lam Linh của Đại tiểu thư nói :“ Chỉ sợ là có người muốn hãm hại đại tiểu thư chúng ta, nói đại tiểu thư nguyền rủa tứ tiểu thư . Đại tiểu thư của chúng ta cũng không sợ điều này, lập tức phải đi nói rõ ràng cùng lão gia, phu nhân.”Tô Mạt đương nhiên biết nhị tiểu thư đứng ở trong phòng Vương phu nhân xem náo nhiệt .Nhị tiểu thư thông minh như vậy, Dương di nương lại hầu hạ Vương phu nhân, không biết ngọn nguồn câu chuyện mới là lạ.Tô Mạt nhìn nhị tiểu thư một cái, lại nói tiếp nét bút đó, trong lòng nàng cười lạnh.Nhị tiểu thư viết cữ rất giỏi, giỏi về bắt chước chữ mẫu của danh gia, muốn bắt chước nét chữ của nàng thực dễ dàng.Nhị tiểu thư nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng :“ Tứ muội muội, sao vậy ?”Tô Mạt thản nhiên nói :“Không có gì, chính là cảm thấy nhị tỷ tỷ càng ngày càng đẹp.”Nhị tiểu thư thản nhiên cười.Tô Mạt mang theo Hoàng Oanh cùng Kim Kết đi thăm Đỗ di nương, Đỗ di nương hấp hối, cũng không có người chiếu cố, nhìn Tô Mạt đến nàng nhất thời sợ tới mức thân người cong như cây cung.Nếu Tô Mạt nói cho lão gia, vậy Hinh Nhi liền gặp nguy hiểm .Đỗ di nương tim đập thùng… thùng, luôn cảm thấy phải làm cái gì đó.Nàng không biết Tô Mạt lúc nào biết được điều đó.
Sự kiện cất giấu hình
nhân khiến cho Vương phu nhân thu lại quyền quản gia về tay. Cho dù Tô
Nhân Vũ về sau cũng không thể lại tùy tiện can thiệp .
Các di nương khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Việc này cũng làm cho Tô Mạt đối Tô Nhân Vũ hoàn toàn hết ảo tưởng, hắn dù
sao cũng không phải thực sự là cha nàng, ngược lại nàng cảm thấy đại
tiểu thư là người tốt.
Từ trước tới nay, nàng cảm thấy đại tiểu
thư hẳn là người chánh trực. Cho nên nàng đánh cuộc một phen, sai Hoàng
Oanh tranh thủ làm vài cái hình nhân nhỏ. Sai Kim Kết quăng đến trong
góc viện của đại tiểu thư chỗ dễ thấy nhất.
Bọn nha đầu nhặt được sẽ nói cho đại tiểu thư nghe.
Ban đêm chung quanh nhao nhao ồn ào, đại tiểu thư không có khả năng ngủ được.
Từ lúc biết được Đỗ di nương bắt đầu làm cái này, Tô Mạt có trực giác, sẽ
có người lấy điều này làm cớ, người đó khẳng định là Vương phu nhân.
Nếu không hoàn toàn chuẩn bị kĩ lưỡng, cho dù không phải là chính mình gây
ra, chỉ cần một chút hoài nghi thôi, đều thoát không được bị đánh.
Tô Mạt ở trong phòng ngủ của đại tiểu thư một đêm. Ngày hôm sau, Vương phu nhân tự mình đến an ủi, lại tặng nàng không ít đồ vật, sau đó liền đi.
Nhị tiểu thư tìm đến tìm hai tỷ muội bọn họ cùng chơi, thổn thức nói :“Đêm
qua thật sự là hù chết ta, nay có đại tỷ tỷ. Không biết nhặt được ở
đâu?”
Nha đầu Lam Linh của Đại tiểu thư nói :“ Chỉ sợ là có người muốn hãm hại đại tiểu thư chúng ta, nói đại tiểu thư nguyền rủa tứ tiểu thư . Đại tiểu thư của chúng ta cũng không sợ điều này, lập tức phải đi nói rõ ràng cùng lão gia, phu nhân.”
Tô Mạt đương nhiên biết nhị tiểu thư đứng ở trong phòng Vương phu nhân xem náo nhiệt .
Nhị tiểu thư thông minh như vậy, Dương di nương lại hầu hạ Vương phu nhân, không biết ngọn nguồn câu chuyện mới là lạ.
Tô Mạt nhìn nhị tiểu thư một cái, lại nói tiếp nét bút đó, trong lòng nàng cười lạnh.
Nhị tiểu thư viết cữ rất giỏi, giỏi về bắt chước chữ mẫu của danh gia, muốn bắt chước nét chữ của nàng thực dễ dàng.
Nhị tiểu thư nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng :“ Tứ muội muội, sao vậy ?”
Tô Mạt thản nhiên nói :“Không có gì, chính là cảm thấy nhị tỷ tỷ càng ngày càng đẹp.”
Nhị tiểu thư thản nhiên cười.
Tô Mạt mang theo Hoàng Oanh cùng Kim Kết đi thăm Đỗ di nương, Đỗ di nương
hấp hối, cũng không có người chiếu cố, nhìn Tô Mạt đến nàng nhất thời sợ tới mức thân người cong như cây cung.
Nếu Tô Mạt nói cho lão gia, vậy Hinh Nhi liền gặp nguy hiểm .
Đỗ di nương tim đập thùng… thùng, luôn cảm thấy phải làm cái gì đó.
Nàng không biết Tô Mạt lúc nào biết được điều đó.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sự kiện cất giấu hình nhân khiến cho Vương phu nhân thu lại quyền quản gia về tay. Cho dù Tô Nhân Vũ về sau cũng không thể lại tùy tiện can thiệp .Các di nương khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.Việc này cũng làm cho Tô Mạt đối Tô Nhân Vũ hoàn toàn hết ảo tưởng, hắn dù sao cũng không phải thực sự là cha nàng, ngược lại nàng cảm thấy đại tiểu thư là người tốt.Từ trước tới nay, nàng cảm thấy đại tiểu thư hẳn là người chánh trực. Cho nên nàng đánh cuộc một phen, sai Hoàng Oanh tranh thủ làm vài cái hình nhân nhỏ. Sai Kim Kết quăng đến trong góc viện của đại tiểu thư chỗ dễ thấy nhất.Bọn nha đầu nhặt được sẽ nói cho đại tiểu thư nghe.Ban đêm chung quanh nhao nhao ồn ào, đại tiểu thư không có khả năng ngủ được.Từ lúc biết được Đỗ di nương bắt đầu làm cái này, Tô Mạt có trực giác, sẽ có người lấy điều này làm cớ, người đó khẳng định là Vương phu nhân.Nếu không hoàn toàn chuẩn bị kĩ lưỡng, cho dù không phải là chính mình gây ra, chỉ cần một chút hoài nghi thôi, đều thoát không được bị đánh.Tô Mạt ở trong phòng ngủ của đại tiểu thư một đêm. Ngày hôm sau, Vương phu nhân tự mình đến an ủi, lại tặng nàng không ít đồ vật, sau đó liền đi.Nhị tiểu thư tìm đến tìm hai tỷ muội bọn họ cùng chơi, thổn thức nói :“Đêm qua thật sự là hù chết ta, nay có đại tỷ tỷ. Không biết nhặt được ở đâu?”Nha đầu Lam Linh của Đại tiểu thư nói :“ Chỉ sợ là có người muốn hãm hại đại tiểu thư chúng ta, nói đại tiểu thư nguyền rủa tứ tiểu thư . Đại tiểu thư của chúng ta cũng không sợ điều này, lập tức phải đi nói rõ ràng cùng lão gia, phu nhân.”Tô Mạt đương nhiên biết nhị tiểu thư đứng ở trong phòng Vương phu nhân xem náo nhiệt .Nhị tiểu thư thông minh như vậy, Dương di nương lại hầu hạ Vương phu nhân, không biết ngọn nguồn câu chuyện mới là lạ.Tô Mạt nhìn nhị tiểu thư một cái, lại nói tiếp nét bút đó, trong lòng nàng cười lạnh.Nhị tiểu thư viết cữ rất giỏi, giỏi về bắt chước chữ mẫu của danh gia, muốn bắt chước nét chữ của nàng thực dễ dàng.Nhị tiểu thư nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng :“ Tứ muội muội, sao vậy ?”Tô Mạt thản nhiên nói :“Không có gì, chính là cảm thấy nhị tỷ tỷ càng ngày càng đẹp.”Nhị tiểu thư thản nhiên cười.Tô Mạt mang theo Hoàng Oanh cùng Kim Kết đi thăm Đỗ di nương, Đỗ di nương hấp hối, cũng không có người chiếu cố, nhìn Tô Mạt đến nàng nhất thời sợ tới mức thân người cong như cây cung.Nếu Tô Mạt nói cho lão gia, vậy Hinh Nhi liền gặp nguy hiểm .Đỗ di nương tim đập thùng… thùng, luôn cảm thấy phải làm cái gì đó.Nàng không biết Tô Mạt lúc nào biết được điều đó.