Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 123: Hại người bất thành lại hại mình

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khi nào thì chính nàng ta phải dựa hơi Tô Mạt?Tô Hinh Nhi tiến lên hừ một tiếng :“ Ta muốn xem cá, các ngươi tránh ra.”Đại tiểu thư cũng không thèm nhìn tới nàng, nói với Tô Mạt :“ Tứ muội muội, chúng ta đi bên kia.”Các nàng ở ngoài đình bày một cái bàn, một bên xem cá, một bên vẽ tranh.Tô Mạt đứng ở bên cạnh hồ, chỉ cho Kim Kết nhìn con cá chép có đầu bạc thân vàng, rất xinh đẹp.Cá chép bơi lội mở ra hai mang giống như mọc cánh nhìn như cánh bướm, rực rỡ động lòng người.Nhị tiểu thư phụ trách vẽ tranh, đem cảnh sắc trước mắt thu vào trong bức họa.Tô Hinh Nhi ở trong đình nghỉ mát mà mình đã chiếm được, lại không vui vẻ gì, nhìn thấy ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ chơi đùa vẽ tranh, lập tức thấy ghen tị vô cùng.Đình nghỉ mát địa thế cao, Tô Mạt ở phía dưới Tô Hinh Nhi, trong mắt nàng ta hiện lên tia ác độc, xông mạnh xuống dưới.Tô Mạt nghe được phía sau có tiếng bước chân “thùng… thùng”, bên kia đại tiểu thư kinh sợ hô lớn :“ Tô Hinh Nhi, ngươi đứng lại! ”Bọn nha đầu cũng sợ hãi kêu lên thất thanh, nhìn Tô Hinh Nhi xông tới Tô Mạt cùng Kim Kết, dùng sức như vậy, khẳng định sẽ đẩy Tô Mạt cùng Kim Kết rơi xuống hồ cá.Hiện nay nước trong hồ lạnh như băng ......Hạ Vũ sợ tới mức nhắm chặt mắt, không dám nhìn.Đại tiểu thư sắc mặt càng trắng bệch, tức giận đến cả người phát run.Kim Kết bị dọa đến choáng váng, chân cũng không động đậy.Lúc tất cả mọi người nghĩ chắc rằng Tô Mạt sẽ bị đụng rớt xuống hồ, nàng lại đột nhiên không thấy đâu.Sau đó nhìn Tô Hinh Nhi lập tức xông qua, “bịch” một tiếng thấy Tô Hinh Nhi bị quăng ngã nằm sấp xuống, nằm rạp xuống phiến đá rắn chắc cạnh hồ, bị bẹp mũi, máu chảy lênh láng.Mà Tô Mạt lôi Kim Kết nghã trên đất.Nếu không phải bị hai nàng ngáng lại một chút, Tô Hinh Nhi sẽ thẳng tắp lao xuống hồ.Bên kia Tử Diên cùng bà vú mới tới lập tức xông lên ôm lấy Tô Hinh Nhi, cao giọng hô lớn, lại chạy nhanh đi mời đại phu,luôn miệng cằn nhằn rời đi.Mọi người lao đến Tô Mạt, thấy nàng không bị sao hết.Nhị tiểu thư lo lắng nói:“Nàng ta khẳng định đi tìm phụ thân cáo trạng.”

Khi nào thì chính nàng ta phải dựa hơi Tô Mạt?

Tô Hinh Nhi tiến lên hừ một tiếng :“ Ta muốn xem cá, các ngươi tránh ra.”

Đại tiểu thư cũng không thèm nhìn tới nàng, nói với Tô Mạt :“ Tứ muội muội, chúng ta đi bên kia.”

Các nàng ở ngoài đình bày một cái bàn, một bên xem cá, một bên vẽ tranh.

Tô Mạt đứng ở bên cạnh hồ, chỉ cho Kim Kết nhìn con cá chép có đầu bạc thân vàng, rất xinh đẹp.

Cá chép bơi lội mở ra hai mang giống như mọc cánh nhìn như cánh bướm, rực rỡ động lòng người.

Nhị tiểu thư phụ trách vẽ tranh, đem cảnh sắc trước mắt thu vào trong bức họa.

Tô Hinh Nhi ở trong đình nghỉ mát mà mình đã chiếm được, lại không vui vẻ
gì, nhìn thấy ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ chơi đùa vẽ tranh, lập
tức thấy ghen tị vô cùng.

Đình nghỉ mát địa thế cao, Tô Mạt ở phía dưới Tô Hinh Nhi, trong mắt nàng ta hiện lên tia ác độc, xông mạnh xuống dưới.

Tô Mạt nghe được phía sau có tiếng bước chân “thùng… thùng”, bên kia đại
tiểu thư kinh sợ hô lớn :“ Tô Hinh Nhi, ngươi đứng lại! ”

Bọn nha đầu cũng sợ hãi kêu lên thất thanh, nhìn Tô Hinh Nhi xông tới Tô Mạt
cùng Kim Kết, dùng sức như vậy, khẳng định sẽ đẩy Tô Mạt cùng Kim Kết
rơi xuống hồ cá.

Hiện nay nước trong hồ lạnh như băng ......

Hạ Vũ sợ tới mức nhắm chặt mắt, không dám nhìn.

Đại tiểu thư sắc mặt càng trắng bệch, tức giận đến cả người phát run.

Kim Kết bị dọa đến choáng váng, chân cũng không động đậy.

Lúc tất cả mọi người nghĩ chắc rằng Tô Mạt sẽ bị đụng rớt xuống hồ, nàng lại đột nhiên không thấy đâu.

Sau đó nhìn Tô Hinh Nhi lập tức xông qua, “bịch” một tiếng thấy Tô Hinh Nhi bị quăng ngã nằm sấp xuống, nằm rạp xuống phiến đá rắn chắc cạnh hồ, bị bẹp mũi, máu chảy lênh láng.

Mà Tô Mạt lôi Kim Kết nghã trên đất.

Nếu không phải bị hai nàng ngáng lại một chút, Tô Hinh Nhi sẽ thẳng tắp lao xuống hồ.

Bên kia Tử Diên cùng bà vú mới tới lập tức xông lên ôm lấy Tô Hinh Nhi, cao giọng hô lớn, lại chạy nhanh đi mời đại phu,luôn miệng cằn nhằn rời đi.

Mọi người lao đến Tô Mạt, thấy nàng không bị sao hết.

Nhị tiểu thư lo lắng nói:“Nàng ta khẳng định đi tìm phụ thân cáo trạng.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khi nào thì chính nàng ta phải dựa hơi Tô Mạt?Tô Hinh Nhi tiến lên hừ một tiếng :“ Ta muốn xem cá, các ngươi tránh ra.”Đại tiểu thư cũng không thèm nhìn tới nàng, nói với Tô Mạt :“ Tứ muội muội, chúng ta đi bên kia.”Các nàng ở ngoài đình bày một cái bàn, một bên xem cá, một bên vẽ tranh.Tô Mạt đứng ở bên cạnh hồ, chỉ cho Kim Kết nhìn con cá chép có đầu bạc thân vàng, rất xinh đẹp.Cá chép bơi lội mở ra hai mang giống như mọc cánh nhìn như cánh bướm, rực rỡ động lòng người.Nhị tiểu thư phụ trách vẽ tranh, đem cảnh sắc trước mắt thu vào trong bức họa.Tô Hinh Nhi ở trong đình nghỉ mát mà mình đã chiếm được, lại không vui vẻ gì, nhìn thấy ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ chơi đùa vẽ tranh, lập tức thấy ghen tị vô cùng.Đình nghỉ mát địa thế cao, Tô Mạt ở phía dưới Tô Hinh Nhi, trong mắt nàng ta hiện lên tia ác độc, xông mạnh xuống dưới.Tô Mạt nghe được phía sau có tiếng bước chân “thùng… thùng”, bên kia đại tiểu thư kinh sợ hô lớn :“ Tô Hinh Nhi, ngươi đứng lại! ”Bọn nha đầu cũng sợ hãi kêu lên thất thanh, nhìn Tô Hinh Nhi xông tới Tô Mạt cùng Kim Kết, dùng sức như vậy, khẳng định sẽ đẩy Tô Mạt cùng Kim Kết rơi xuống hồ cá.Hiện nay nước trong hồ lạnh như băng ......Hạ Vũ sợ tới mức nhắm chặt mắt, không dám nhìn.Đại tiểu thư sắc mặt càng trắng bệch, tức giận đến cả người phát run.Kim Kết bị dọa đến choáng váng, chân cũng không động đậy.Lúc tất cả mọi người nghĩ chắc rằng Tô Mạt sẽ bị đụng rớt xuống hồ, nàng lại đột nhiên không thấy đâu.Sau đó nhìn Tô Hinh Nhi lập tức xông qua, “bịch” một tiếng thấy Tô Hinh Nhi bị quăng ngã nằm sấp xuống, nằm rạp xuống phiến đá rắn chắc cạnh hồ, bị bẹp mũi, máu chảy lênh láng.Mà Tô Mạt lôi Kim Kết nghã trên đất.Nếu không phải bị hai nàng ngáng lại một chút, Tô Hinh Nhi sẽ thẳng tắp lao xuống hồ.Bên kia Tử Diên cùng bà vú mới tới lập tức xông lên ôm lấy Tô Hinh Nhi, cao giọng hô lớn, lại chạy nhanh đi mời đại phu,luôn miệng cằn nhằn rời đi.Mọi người lao đến Tô Mạt, thấy nàng không bị sao hết.Nhị tiểu thư lo lắng nói:“Nàng ta khẳng định đi tìm phụ thân cáo trạng.”

Chương 123: Hại người bất thành lại hại mình