Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 130: Doanh nhi, ta đã cứu nữ nhi của chúng ta
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Như thế nào mà nàng một chút tin tức cũng không biết?Hỉ Thước khẩn trương nhìn đại hỏa hoạn, trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt.Nàng nhìn đại tiểu thư lung lay sắp ngã, thất tha thất thểu đi qua, đỡ lấy nàng,“Đại tiểu thư, tứ tiểu thư đâu.”Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thấy Hỉ Thước cũng giống mình, vẻ mặt đẫm nước mắt, nàng thống khổ nhắm mắt lại, nói không nên lời.Hỉ Thước giúp đỡ nàng đi lại sân nghỉ tạm với đại phu nhân, đại tiểu thư nhất định không đi, mặc cho bọn nha đầu khuyên như thế nào, vẫn không chịu đi, gắt gao nhìn chằm chằm đại hỏa hoạn.Trong viện loạn lên, sân bên ngoài cũng lộn xộn, loạn xị bát nháo, các mụ mụ khóc hô tìm cháu gái, muốn chạy vào trong viện, bị người đánh đi ra ngoài. Đỗ di nương cũng điên điên khùng khùng chạy lại, bị người ngăn lại, nàng quỳ trên mặt đất, kêu khóc ,“Van cầu các ngươi, nói cho ta biết, tam tiểu thư có ra được không.”Mụ mụ lạnh lùng nói:“Di nương kì lạ, không hỏi tứ tiểu thư, hỏi tam tỷ làm gì. Tam tiểu thư không đi ra, không thấy lão gia chạy vào à.”Đỗ di nương thê lương hét lên một tiếng,“Nữ nhi của ta, ông trời không có mắt, không có mắt......”Một hơi không đi lên, chết ngất đi.Mụ mụ kinh ngạc nhìn nhìn đồng bạn, vội vàng đi đến chỗ Vương phu nhân bẩm báo.Nếu lão gia đã chết, thì đại thiếu gia kế thừa tước vị, gia chủ vẫn là Vương phu nhân .Cho nên theo Vương phu nhân bọn hạ nhân căn bản không lo lắng, lão gia chết sống đối với bọn họ không quan hệ.Này di nương , trừ đại tiểu thư các tiểu thư đều chết mới tốt.Như vậy phu nhân mấy năm nay mới âm thầm chịu đựng.Vương phu nhân vốn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cho người chạy nhanh cứu hoả, đi vào cứu lão gia, ai vào cứu được một trăm lượng bạc, cứu được lão gia cấp ngàn lượng bạc trắng.Như vậy mới có nô bộc đi vào tìm kiếm lão gia.Mụ mụ ở bên cạnh Vương phu nhân ghé tai nói thầm, mọi người thấy từ trong ánh lửa một người cao lớn đi ra, hắn ôm một đứa nhỏ.Vừa ra tới, gió lạnh thổi mạnh vào thân thể to lớn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đau như dao cắt,“Doanh nhi, ta đã cứu đươc nữ nhi của chúng ta.”
Như thế nào mà nàng một chút tin tức cũng không biết?
Hỉ Thước khẩn trương nhìn đại hỏa hoạn, trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt.
Nàng nhìn đại tiểu thư lung lay sắp ngã, thất tha thất thểu đi qua, đỡ lấy nàng,“Đại tiểu thư, tứ tiểu thư đâu.”
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thấy Hỉ Thước cũng giống mình, vẻ mặt đẫm
nước mắt, nàng thống khổ nhắm mắt lại, nói không nên lời.
Hỉ
Thước giúp đỡ nàng đi lại sân nghỉ tạm với đại phu nhân, đại tiểu thư
nhất định không đi, mặc cho bọn nha đầu khuyên như thế nào, vẫn không
chịu đi, gắt gao nhìn chằm chằm đại hỏa hoạn.
Trong viện loạn
lên, sân bên ngoài cũng lộn xộn, loạn xị bát nháo, các mụ mụ khóc hô tìm cháu gái, muốn chạy vào trong viện, bị người đánh đi ra ngoài. Đỗ di
nương cũng điên điên khùng khùng chạy lại, bị người ngăn lại, nàng quỳ
trên mặt đất, kêu khóc ,“Van cầu các ngươi, nói cho ta biết, tam tiểu
thư có ra được không.”
Mụ mụ lạnh lùng nói:“Di nương kì lạ, không hỏi tứ tiểu thư, hỏi tam tỷ làm gì. Tam tiểu thư không đi ra, không
thấy lão gia chạy vào à.”
Đỗ di nương thê lương hét lên một tiếng,“Nữ nhi của ta, ông trời không có mắt, không có mắt......”
Một hơi không đi lên, chết ngất đi.
Mụ mụ kinh ngạc nhìn nhìn đồng bạn, vội vàng đi đến chỗ Vương phu nhân bẩm báo.
Nếu lão gia đã chết, thì đại thiếu gia kế thừa tước vị, gia chủ vẫn là Vương phu nhân .
Cho nên theo Vương phu nhân bọn hạ nhân căn bản không lo lắng, lão gia chết sống đối với bọn họ không quan hệ.
Này di nương , trừ đại tiểu thư các tiểu thư đều chết mới tốt.
Như vậy phu nhân mấy năm nay mới âm thầm chịu đựng.
Vương phu nhân vốn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cho người
chạy nhanh cứu hoả, đi vào cứu lão gia, ai vào cứu được một trăm lượng
bạc, cứu được lão gia cấp ngàn lượng bạc trắng.
Như vậy mới có nô bộc đi vào tìm kiếm lão gia.
Mụ mụ ở bên cạnh Vương phu nhân ghé tai nói thầm, mọi người thấy từ trong ánh lửa một người cao lớn đi ra, hắn ôm một đứa nhỏ.
Vừa ra tới, gió lạnh thổi mạnh vào thân thể to lớn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đau như dao cắt,“Doanh nhi, ta đã cứu đươc nữ nhi của chúng
ta.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Như thế nào mà nàng một chút tin tức cũng không biết?Hỉ Thước khẩn trương nhìn đại hỏa hoạn, trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt.Nàng nhìn đại tiểu thư lung lay sắp ngã, thất tha thất thểu đi qua, đỡ lấy nàng,“Đại tiểu thư, tứ tiểu thư đâu.”Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thấy Hỉ Thước cũng giống mình, vẻ mặt đẫm nước mắt, nàng thống khổ nhắm mắt lại, nói không nên lời.Hỉ Thước giúp đỡ nàng đi lại sân nghỉ tạm với đại phu nhân, đại tiểu thư nhất định không đi, mặc cho bọn nha đầu khuyên như thế nào, vẫn không chịu đi, gắt gao nhìn chằm chằm đại hỏa hoạn.Trong viện loạn lên, sân bên ngoài cũng lộn xộn, loạn xị bát nháo, các mụ mụ khóc hô tìm cháu gái, muốn chạy vào trong viện, bị người đánh đi ra ngoài. Đỗ di nương cũng điên điên khùng khùng chạy lại, bị người ngăn lại, nàng quỳ trên mặt đất, kêu khóc ,“Van cầu các ngươi, nói cho ta biết, tam tiểu thư có ra được không.”Mụ mụ lạnh lùng nói:“Di nương kì lạ, không hỏi tứ tiểu thư, hỏi tam tỷ làm gì. Tam tiểu thư không đi ra, không thấy lão gia chạy vào à.”Đỗ di nương thê lương hét lên một tiếng,“Nữ nhi của ta, ông trời không có mắt, không có mắt......”Một hơi không đi lên, chết ngất đi.Mụ mụ kinh ngạc nhìn nhìn đồng bạn, vội vàng đi đến chỗ Vương phu nhân bẩm báo.Nếu lão gia đã chết, thì đại thiếu gia kế thừa tước vị, gia chủ vẫn là Vương phu nhân .Cho nên theo Vương phu nhân bọn hạ nhân căn bản không lo lắng, lão gia chết sống đối với bọn họ không quan hệ.Này di nương , trừ đại tiểu thư các tiểu thư đều chết mới tốt.Như vậy phu nhân mấy năm nay mới âm thầm chịu đựng.Vương phu nhân vốn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cho người chạy nhanh cứu hoả, đi vào cứu lão gia, ai vào cứu được một trăm lượng bạc, cứu được lão gia cấp ngàn lượng bạc trắng.Như vậy mới có nô bộc đi vào tìm kiếm lão gia.Mụ mụ ở bên cạnh Vương phu nhân ghé tai nói thầm, mọi người thấy từ trong ánh lửa một người cao lớn đi ra, hắn ôm một đứa nhỏ.Vừa ra tới, gió lạnh thổi mạnh vào thân thể to lớn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đau như dao cắt,“Doanh nhi, ta đã cứu đươc nữ nhi của chúng ta.”