Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 131: Mọi người sau đại hỏa hoạn
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Toàn bộ sức lực của hắn đều tiêu tan, đùng một cái, hắn ngã lăn xuống đất, ngất đi.Vương phu nhân lập tức tiến lên cho người mau nâng lão gia đi vào trong phòng nàng, lang trung đã sớm chờ đợi, lại cho quản gia chỉ huy cứu hoả, nàng vội vã đi theo.Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất.Nếu không phải nàng mời tứ muội muội đến chơi đùa, cùng ăn, cùng ở, nàng sẽ không phải chết.Xem ra mẫu thân tính kế tốt lắm, lợi dụng nàng lừa tứ muội muội đến, lại xúi giục Tô Hinh Nhi đến quấy rối, quấn quít lấy tứ muội muội.Không cần phải nói nhiều, là một nữ hài tử có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có một đôi mắt sáng ngời.Tứ muội muội đáng yêu, đáy lòng tứ muội muội ôn nhu, đại tiểu thư chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, là chính mình hại chết nàng.Nếu tứ muội muội ở trong phòng của mình, nương khẳng định không dám đi phóng hỏa, bởi vì là phòng của nhi nữ do mình sinh ra, sẽ thoát được liên quan.Vì sao...... Nàng đau hét lên một tiếng, cũng ngất đi.Hỉ Thước Lam Linh đem đại tiểu thư đến hậu viện của Vương phu nhân hậu, mời lang trung chẩn trị, là do cấp hỏa công tâm, không có trở ngại.Vương phu nhân cho người cứu giúp Tô Nhân Vũ, nhưng lại mặc kệ Tô Hinh Nhi.Tô Hinh Nhi bị một cây gỗ rơi chặt đứt chân, chỗ khác chỉ có vài vết thương nhẹ.Vương phu nhân lại lặng lẽ giao cho Hỉ Thước, đi bắt Đỗ di nương, bí mật đem tới gặp nàng.Đại hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt , bên trong tìm ra sáu bảy thi thể, có hai thi thể trông giống Tô mạt, cháy sạch nhìn không rõ mặt , đã gần như cháy sém.Trong đó có một thi thể trong tay cầm một quả cầu bạc, quả cầu bạc đã gần như biến dạng, người cũng hoàn toàn thay đổi, xương tay nhỏ gặp gió mạnh thổi qua nên nguội lại, đại phu nhân nhìn thoáng qua quả cầu bạc.Trần mụ mụ lập tức tiến lên lôi ra, cánh tay nhỏ bị thiêu đốt lập tức tan nát.Nàng đem quả cầu bạc bọc trong khăn đưa cho Vương phu nhân, làm bộ bi thương nói:“Phu nhân, đây là tứ tiểu thư .”Vương phu nhân trong lòng đắc ý cười ha ha, lấy khăn ôm mặt giả vờ khóc, lại cho người đem thi thể cháy sém lưu trữ, đến lúc trình lên nha môn.Trong mắt mọi người Vương phu nhân khóc đến tê tâm liệt phế , ánh mắt sưng đỏ, thể lực chống đỡ hết nổi như sắp ngất, sau đó bị trần mụ mụ, vài mụ mụ khác giúp đỡ trở về phòng.
Toàn bộ sức lực của hắn đều tiêu tan, đùng một cái, hắn ngã lăn xuống đất, ngất đi.
Vương phu nhân lập tức tiến lên cho người mau nâng lão gia đi vào trong phòng nàng, lang trung đã sớm chờ đợi, lại cho quản gia chỉ huy cứu hoả, nàng vội vã đi theo.
Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất.
Nếu không phải nàng mời tứ muội muội đến chơi đùa, cùng ăn, cùng ở, nàng sẽ không phải chết.
Xem ra mẫu thân tính kế tốt lắm, lợi dụng nàng lừa tứ muội muội đến, lại
xúi giục Tô Hinh Nhi đến quấy rối, quấn quít lấy tứ muội muội.
Không cần phải nói nhiều, là một nữ hài tử có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có một đôi mắt sáng ngời.
Tứ muội muội đáng yêu, đáy lòng tứ muội muội ôn nhu, đại tiểu thư chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, là chính mình hại chết nàng.
Nếu tứ muội muội ở trong phòng của mình, nương khẳng định không dám đi
phóng hỏa, bởi vì là phòng của nhi nữ do mình sinh ra, sẽ thoát được
liên quan.
Vì sao...... Nàng đau hét lên một tiếng, cũng ngất đi.
Hỉ Thước Lam Linh đem đại tiểu thư đến hậu viện của Vương phu nhân hậu,
mời lang trung chẩn trị, là do cấp hỏa công tâm, không có trở ngại.
Vương phu nhân cho người cứu giúp Tô Nhân Vũ, nhưng lại mặc kệ Tô Hinh Nhi.
Tô Hinh Nhi bị một cây gỗ rơi chặt đứt chân, chỗ khác chỉ có vài vết thương nhẹ.
Vương phu nhân lại lặng lẽ giao cho Hỉ Thước, đi bắt Đỗ di nương, bí mật đem tới gặp nàng.
Đại hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt , bên trong tìm ra sáu bảy thi
thể, có hai thi thể trông giống Tô mạt, cháy sạch nhìn không rõ mặt , đã gần như cháy sém.
Trong đó có một thi thể trong tay cầm một quả
cầu bạc, quả cầu bạc đã gần như biến dạng, người cũng hoàn toàn thay
đổi, xương tay nhỏ gặp gió mạnh thổi qua nên nguội lại, đại phu nhân
nhìn thoáng qua quả cầu bạc.
Trần mụ mụ lập tức tiến lên lôi ra, cánh tay nhỏ bị thiêu đốt lập tức tan nát.
Nàng đem quả cầu bạc bọc trong khăn đưa cho Vương phu nhân, làm bộ bi thương nói:“Phu nhân, đây là tứ tiểu thư .”
Vương phu nhân trong lòng đắc ý cười ha ha, lấy khăn ôm mặt giả vờ khóc, lại
cho người đem thi thể cháy sém lưu trữ, đến lúc trình lên nha môn.
Trong mắt mọi người Vương phu nhân khóc đến tê tâm liệt phế , ánh mắt sưng
đỏ, thể lực chống đỡ hết nổi như sắp ngất, sau đó bị trần mụ mụ, vài mụ
mụ khác giúp đỡ trở về phòng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Toàn bộ sức lực của hắn đều tiêu tan, đùng một cái, hắn ngã lăn xuống đất, ngất đi.Vương phu nhân lập tức tiến lên cho người mau nâng lão gia đi vào trong phòng nàng, lang trung đã sớm chờ đợi, lại cho quản gia chỉ huy cứu hoả, nàng vội vã đi theo.Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất.Nếu không phải nàng mời tứ muội muội đến chơi đùa, cùng ăn, cùng ở, nàng sẽ không phải chết.Xem ra mẫu thân tính kế tốt lắm, lợi dụng nàng lừa tứ muội muội đến, lại xúi giục Tô Hinh Nhi đến quấy rối, quấn quít lấy tứ muội muội.Không cần phải nói nhiều, là một nữ hài tử có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có một đôi mắt sáng ngời.Tứ muội muội đáng yêu, đáy lòng tứ muội muội ôn nhu, đại tiểu thư chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, là chính mình hại chết nàng.Nếu tứ muội muội ở trong phòng của mình, nương khẳng định không dám đi phóng hỏa, bởi vì là phòng của nhi nữ do mình sinh ra, sẽ thoát được liên quan.Vì sao...... Nàng đau hét lên một tiếng, cũng ngất đi.Hỉ Thước Lam Linh đem đại tiểu thư đến hậu viện của Vương phu nhân hậu, mời lang trung chẩn trị, là do cấp hỏa công tâm, không có trở ngại.Vương phu nhân cho người cứu giúp Tô Nhân Vũ, nhưng lại mặc kệ Tô Hinh Nhi.Tô Hinh Nhi bị một cây gỗ rơi chặt đứt chân, chỗ khác chỉ có vài vết thương nhẹ.Vương phu nhân lại lặng lẽ giao cho Hỉ Thước, đi bắt Đỗ di nương, bí mật đem tới gặp nàng.Đại hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt , bên trong tìm ra sáu bảy thi thể, có hai thi thể trông giống Tô mạt, cháy sạch nhìn không rõ mặt , đã gần như cháy sém.Trong đó có một thi thể trong tay cầm một quả cầu bạc, quả cầu bạc đã gần như biến dạng, người cũng hoàn toàn thay đổi, xương tay nhỏ gặp gió mạnh thổi qua nên nguội lại, đại phu nhân nhìn thoáng qua quả cầu bạc.Trần mụ mụ lập tức tiến lên lôi ra, cánh tay nhỏ bị thiêu đốt lập tức tan nát.Nàng đem quả cầu bạc bọc trong khăn đưa cho Vương phu nhân, làm bộ bi thương nói:“Phu nhân, đây là tứ tiểu thư .”Vương phu nhân trong lòng đắc ý cười ha ha, lấy khăn ôm mặt giả vờ khóc, lại cho người đem thi thể cháy sém lưu trữ, đến lúc trình lên nha môn.Trong mắt mọi người Vương phu nhân khóc đến tê tâm liệt phế , ánh mắt sưng đỏ, thể lực chống đỡ hết nổi như sắp ngất, sau đó bị trần mụ mụ, vài mụ mụ khác giúp đỡ trở về phòng.