Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 133: Cùng Vương phu nhân giằng co tới cùng

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hỉ Thước quỳ trên mặt đất,“Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ thầm nghĩ đi theo hầu hạ phu nhân.”Nàng cúi đầu, gắt gao cắn răng, đem lòng hận thù chôn ở trong lòng.Vương phu nhân tiến lên nâng nàng dậy, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở,“Đừng như vậy, mau hảo hảo chiếu cố lão gia, hiện tại mọi chuyện lộn xộn, ta cũng không yên tâm nếu người khác nhúng tay vào. Lỡ lão gia có chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta đều là nữ nhi, sẽ sống như thế nào.”Hỉ Thước gật đầu, lúc tiểu nha đầu đưa nước ấm trong đó có khăn mặt qua, nàng lau mặt, ngồi ở bên cạnh chăm sóc Tô Nhân Vũ.Vương phu nhân nhìn nàng một cái, lại cho bà quản gia giám sát, còn mình dẫn người đi ra của.Trên giường Tô Nhân Vũ, mày run rẩy.Hỉ Thước hai mắt đẫm lệ nhìn không thấy rõ ràng, lại nhìn, thấy hắn mê man như trước, liền giúp hắn bôi thuốc mỡ vào những chỗ bị bỏng.Vương phu nhân cho người cầm đèn, mang theo nha đầu thân tín nhất cùng mụ mụ đi về phía phòng chứa củi ở sau viện,cho người gác cửa, nàng muốn đích thân thẩm vấn Đỗ di nương.Đỗ di nương bị người đánh cho tỉnh lại, mờ mịt nhìn Vương phu nhân.Đột nhiên, nàng như chó nhảy dựng lên,“Ngươi là ác phụ, ngươi, ngươi, ngươi là ác phụ! Tâm địa rắn rết. Đưa con cho ta.”Có người đưa ghế bành đến, Vương phu nhân ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói:“Nữ nhi của ngươi tứ tiểu thư đã chết cháy.”Đỗ di nương oán độc vô cùng nhìn nàng, hô lớn:“Nữ nhi của ta là Hinh Nhi, Hinh Nhi, không phải tứ tiểu thư, ngươi đưa nữ nhi cho ta.”Nàng nghe lén bên ngoài mụ mụ nói chuyện, tam tiểu thư vốn còn sống, kết quả bị Vương phu nhân cho người đem nàng giết chết, làm bộ bị lửa thiêu chết, vì lão gia đang hôn mê.Đỗ di nương lập tức phát điên, nàng bị người trói lại, bị nhét giẻ vào miệng, vẫn liều mạng chửi bậy.Hai mụ mụ dùng chân đạp Đỗ di nương xuống, Vương phu nhân lạnh lùng nhìn nàng,“Ngươi là cái lão bất tử phái tới kèm hai bên của ta, nghĩ ta không biết sao?”Đỗ di nương oán hận nói:“Cho nên ngươi bắt đầu tỏ ra yếu thế, còn cho ta làm đương gia, làm cho lão phu nhân xem. Làm cho lão phu nhân đối với ngươi yên tâm, quản gia giao cho ngươi làm. Ngươi là ác phụ, hắc tâm, không chết tử tế được.”Vương phu nhân ngửa đầu cười to, tựa hồ trên đời không có gì đáng cười hơn, nàng vỗ chân,“Theo ta đấu, ngươi còn non lắm.” Gửi thanks

Hỉ Thước quỳ trên mặt đất,“Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ thầm nghĩ đi theo hầu hạ phu nhân.”

Nàng cúi đầu, gắt gao cắn răng, đem lòng hận thù chôn ở trong lòng.

Vương phu nhân tiến lên nâng nàng dậy, âm thanh mang theo tiếng khóc nức
nở,“Đừng như vậy, mau hảo hảo chiếu cố lão gia, hiện tại mọi chuyện lộn
xộn, ta cũng không yên tâm nếu người khác nhúng tay vào. Lỡ lão gia có
chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta đều là nữ nhi, sẽ sống như thế
nào.”

Hỉ Thước gật đầu, lúc tiểu nha đầu đưa nước ấm trong đó có khăn mặt qua, nàng lau mặt, ngồi ở bên cạnh chăm sóc Tô Nhân Vũ.

Vương phu nhân nhìn nàng một cái, lại cho bà quản gia giám sát, còn mình dẫn người đi ra của.

Trên giường Tô Nhân Vũ, mày run rẩy.

Hỉ Thước hai mắt đẫm lệ nhìn không thấy rõ ràng, lại nhìn, thấy hắn mê man như trước, liền giúp hắn bôi thuốc mỡ vào những chỗ bị bỏng.

Vương phu nhân cho người cầm đèn, mang theo nha đầu thân tín nhất cùng mụ mụ đi về phía phòng chứa củi ở sau viện,cho người gác cửa, nàng muốn đích
thân thẩm vấn Đỗ di nương.

Đỗ di nương bị người đánh cho tỉnh lại, mờ mịt nhìn Vương phu nhân.

Đột nhiên, nàng như chó nhảy dựng lên,“Ngươi là ác phụ, ngươi, ngươi, ngươi là ác phụ! Tâm địa rắn rết. Đưa con cho ta.”

Có người đưa ghế bành đến, Vương phu nhân ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói:“Nữ nhi của ngươi tứ tiểu thư đã chết cháy.”

Đỗ di nương oán độc vô cùng nhìn nàng, hô lớn:“Nữ nhi của ta là Hinh Nhi,
Hinh Nhi, không phải tứ tiểu thư, ngươi đưa nữ nhi cho ta.”

Nàng
nghe lén bên ngoài mụ mụ nói chuyện, tam tiểu thư vốn còn sống, kết quả
bị Vương phu nhân cho người đem nàng giết chết, làm bộ bị lửa thiêu
chết, vì lão gia đang hôn mê.

Đỗ di nương lập tức phát điên, nàng bị người trói lại, bị nhét giẻ vào miệng, vẫn liều mạng chửi bậy.

Hai mụ mụ dùng chân đạp Đỗ di nương xuống, Vương phu nhân lạnh lùng nhìn
nàng,“Ngươi là cái lão bất tử phái tới kèm hai bên của ta, nghĩ ta không biết sao?”

Đỗ di nương oán hận nói:“Cho nên ngươi bắt đầu tỏ ra
yếu thế, còn cho ta làm đương gia, làm cho lão phu nhân xem. Làm cho lão phu nhân đối với ngươi yên tâm, quản gia giao cho ngươi làm. Ngươi là
ác phụ, hắc tâm, không chết tử tế được.”

Vương phu nhân ngửa đầu cười to, tựa hồ trên đời không có gì đáng cười hơn, nàng vỗ chân,“Theo ta đấu, ngươi còn non lắm.” Gửi thanks

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hỉ Thước quỳ trên mặt đất,“Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ thầm nghĩ đi theo hầu hạ phu nhân.”Nàng cúi đầu, gắt gao cắn răng, đem lòng hận thù chôn ở trong lòng.Vương phu nhân tiến lên nâng nàng dậy, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở,“Đừng như vậy, mau hảo hảo chiếu cố lão gia, hiện tại mọi chuyện lộn xộn, ta cũng không yên tâm nếu người khác nhúng tay vào. Lỡ lão gia có chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta đều là nữ nhi, sẽ sống như thế nào.”Hỉ Thước gật đầu, lúc tiểu nha đầu đưa nước ấm trong đó có khăn mặt qua, nàng lau mặt, ngồi ở bên cạnh chăm sóc Tô Nhân Vũ.Vương phu nhân nhìn nàng một cái, lại cho bà quản gia giám sát, còn mình dẫn người đi ra của.Trên giường Tô Nhân Vũ, mày run rẩy.Hỉ Thước hai mắt đẫm lệ nhìn không thấy rõ ràng, lại nhìn, thấy hắn mê man như trước, liền giúp hắn bôi thuốc mỡ vào những chỗ bị bỏng.Vương phu nhân cho người cầm đèn, mang theo nha đầu thân tín nhất cùng mụ mụ đi về phía phòng chứa củi ở sau viện,cho người gác cửa, nàng muốn đích thân thẩm vấn Đỗ di nương.Đỗ di nương bị người đánh cho tỉnh lại, mờ mịt nhìn Vương phu nhân.Đột nhiên, nàng như chó nhảy dựng lên,“Ngươi là ác phụ, ngươi, ngươi, ngươi là ác phụ! Tâm địa rắn rết. Đưa con cho ta.”Có người đưa ghế bành đến, Vương phu nhân ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói:“Nữ nhi của ngươi tứ tiểu thư đã chết cháy.”Đỗ di nương oán độc vô cùng nhìn nàng, hô lớn:“Nữ nhi của ta là Hinh Nhi, Hinh Nhi, không phải tứ tiểu thư, ngươi đưa nữ nhi cho ta.”Nàng nghe lén bên ngoài mụ mụ nói chuyện, tam tiểu thư vốn còn sống, kết quả bị Vương phu nhân cho người đem nàng giết chết, làm bộ bị lửa thiêu chết, vì lão gia đang hôn mê.Đỗ di nương lập tức phát điên, nàng bị người trói lại, bị nhét giẻ vào miệng, vẫn liều mạng chửi bậy.Hai mụ mụ dùng chân đạp Đỗ di nương xuống, Vương phu nhân lạnh lùng nhìn nàng,“Ngươi là cái lão bất tử phái tới kèm hai bên của ta, nghĩ ta không biết sao?”Đỗ di nương oán hận nói:“Cho nên ngươi bắt đầu tỏ ra yếu thế, còn cho ta làm đương gia, làm cho lão phu nhân xem. Làm cho lão phu nhân đối với ngươi yên tâm, quản gia giao cho ngươi làm. Ngươi là ác phụ, hắc tâm, không chết tử tế được.”Vương phu nhân ngửa đầu cười to, tựa hồ trên đời không có gì đáng cười hơn, nàng vỗ chân,“Theo ta đấu, ngươi còn non lắm.” Gửi thanks

Chương 133: Cùng Vương phu nhân giằng co tới cùng