Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 134: Tâm tư của người tình nguyện xuất gia
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đỗ di nương trong mắt lóe cừu hận,“Ngươi cũng không tốt gì. Ngươi rất lợi hại, cũng đấu không lại Cố di nương. Ngươi hại chết nàng, nàng cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng lão gia.”Vương phu nhân sắc mặt phát lạnh,“Ba” cho Đỗ di nương một cái tát,“Tiện nhân! Đánh cho ta!”Vài mụ mụ bùm bùm dùng giày để đạp Đỗ di nương, máu từ miệng nàng chảy ra, người bầm tím.Vương phu nhân hừ nói:“Tiện nhân như ngươi là cái gì, ngươi đáng ra phải cảm tạ ta, ngày đó đã lưu giữ ngươi.”Ngày đó Cố di nương trong bụng có hai hài tử, nàng cố ý cho Hoàng đại phu kê đơn, cho bà đỡ làm mấy chuyện xấu, giết chết một hài tử là nam, trực tiếp chết ở trong bụng Cố di nương, căn bản không có đi ra.Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của mụ mụ,“Đại, đại tiểu thư?”Vương phu nhân nheo mắt, lập tức đứng dậy, nói:“Cho ta hảo hảo nhìn nàng.”Nàng ra cửa, âm trầm nhìn đại tiểu thư,“Ngươi tới nơi này làm cái gì, nha đầu mụ mụ đâu.”Đại tiểu thư ánh mắt càng thêm xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta muốn xuất gia.”Đại phu nhân cảm thấy thân mình chao đảo, có hai người liền đỡ nàng, nàng lập tức ý thức khẳng định được là có người xúi giục đại tiểu thư, nàng nhìn Xuân Mai nói:“Đi thăm dò xem, ai cùng đại tiểu thư nói gì.”Xuân Mai biết ý của nàng, hơn phân nửa là Lâm di nương, đương nhiên cũng có thể là nhị tiểu thư.Đại tiểu thư nói xong bước đi , căn bản mặc kệ mẫu thân nói cái gì, bước đi kiên quyết, bóng dáng cô thanh.Nàng lấy việc sinh ra trong gia đình này là bi ai, vì có như vậy mới vì mẫu thân mà thống khổ.Cho dù bọn họ không cho nàng xuất gia, thì lòng của nàng cũng đã chết.Ở đây không có ấm áp, chỉ có tính kế cùng âm mưu hiểm độc trong nhà, giống như phần mộ, không bằng xuất gia.Quốc Công phủ xẩy ra đại hỏa hoạn, mọi người đều biết, trở thành đề tài câu chuyện ở đầu đường cuối ngõ.Mọi người đều nói Quốc Công gia không có khả năng cứu sống, hoàng đế quyết định hạ lệnh chấp thuận đại thiếu gia về nhà xử lý hậu sự, lão gia lão phu nhân cũng sẽ mang nhị thiếu gia còn có nhị gia tam gia tới rồi xử lý.Khoảng hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tới, khi đó trong nhà càng náo nhiệt.Mười ngày sau, Tô Nhân Vũ tỉnh lại, Vương phu nhân vẻ mặt bi ai rất phù hợp, gầy yếu tiều tụy, vui mừng quá mà khóc:“Lão gia, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại. Việt nhi cùng lão phu nhân bọn họ đã tới rồi.”
Đỗ di nương trong
mắt lóe cừu hận,“Ngươi cũng không tốt gì. Ngươi rất lợi hại, cũng đấu
không lại Cố di nương. Ngươi hại chết nàng, nàng cũng vĩnh viễn sống ở
trong lòng lão gia.”
Vương phu nhân sắc mặt phát lạnh,“Ba” cho Đỗ di nương một cái tát,“Tiện nhân! Đánh cho ta!”
Vài mụ mụ bùm bùm dùng giày để đạp Đỗ di nương, máu từ miệng nàng chảy ra, người bầm tím.
Vương phu nhân hừ nói:“Tiện nhân như ngươi là cái gì, ngươi đáng ra phải cảm tạ ta, ngày đó đã lưu giữ ngươi.”
Ngày đó Cố di nương trong bụng có hai hài tử, nàng cố ý cho Hoàng đại phu kê đơn, cho bà đỡ làm mấy chuyện xấu, giết chết một hài tử là nam, trực
tiếp chết ở trong bụng Cố di nương, căn bản không có đi ra.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của mụ mụ,“Đại, đại tiểu thư?”
Vương phu nhân nheo mắt, lập tức đứng dậy, nói:“Cho ta hảo hảo nhìn nàng.”
Nàng ra cửa, âm trầm nhìn đại tiểu thư,“Ngươi tới nơi này làm cái gì, nha đầu mụ mụ đâu.”
Đại tiểu thư ánh mắt càng thêm xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta muốn xuất gia.”
Đại phu nhân cảm thấy thân mình chao đảo, có hai người liền đỡ nàng, nàng
lập tức ý thức khẳng định được là có người xúi giục đại tiểu thư, nàng
nhìn Xuân Mai nói:“Đi thăm dò xem, ai cùng đại tiểu thư nói gì.”
Xuân Mai biết ý của nàng, hơn phân nửa là Lâm di nương, đương nhiên cũng có thể là nhị tiểu thư.
Đại tiểu thư nói xong bước đi , căn bản mặc kệ mẫu thân nói cái gì, bước đi kiên quyết, bóng dáng cô thanh.
Nàng lấy việc sinh ra trong gia đình này là bi ai, vì có như vậy mới vì mẫu thân mà thống khổ.
Cho dù bọn họ không cho nàng xuất gia, thì lòng của nàng cũng đã chết.
Ở đây không có ấm áp, chỉ có tính kế cùng âm mưu hiểm độc trong nhà, giống như phần mộ, không bằng xuất gia.
Quốc Công phủ xẩy ra đại hỏa hoạn, mọi người đều biết, trở thành đề tài câu chuyện ở đầu đường cuối ngõ.
Mọi người đều nói Quốc Công gia không có khả năng cứu sống, hoàng đế quyết
định hạ lệnh chấp thuận đại thiếu gia về nhà xử lý hậu sự, lão gia lão
phu nhân cũng sẽ mang nhị thiếu gia còn có nhị gia tam gia tới rồi xử
lý.
Khoảng hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tới, khi đó trong nhà càng náo nhiệt.
Mười ngày sau, Tô Nhân Vũ tỉnh lại, Vương phu nhân vẻ mặt bi ai rất phù hợp, gầy yếu tiều tụy, vui mừng quá mà khóc:“Lão gia, ngươi rốt cục cũng
tỉnh lại. Việt nhi cùng lão phu nhân bọn họ đã tới rồi.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đỗ di nương trong mắt lóe cừu hận,“Ngươi cũng không tốt gì. Ngươi rất lợi hại, cũng đấu không lại Cố di nương. Ngươi hại chết nàng, nàng cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng lão gia.”Vương phu nhân sắc mặt phát lạnh,“Ba” cho Đỗ di nương một cái tát,“Tiện nhân! Đánh cho ta!”Vài mụ mụ bùm bùm dùng giày để đạp Đỗ di nương, máu từ miệng nàng chảy ra, người bầm tím.Vương phu nhân hừ nói:“Tiện nhân như ngươi là cái gì, ngươi đáng ra phải cảm tạ ta, ngày đó đã lưu giữ ngươi.”Ngày đó Cố di nương trong bụng có hai hài tử, nàng cố ý cho Hoàng đại phu kê đơn, cho bà đỡ làm mấy chuyện xấu, giết chết một hài tử là nam, trực tiếp chết ở trong bụng Cố di nương, căn bản không có đi ra.Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của mụ mụ,“Đại, đại tiểu thư?”Vương phu nhân nheo mắt, lập tức đứng dậy, nói:“Cho ta hảo hảo nhìn nàng.”Nàng ra cửa, âm trầm nhìn đại tiểu thư,“Ngươi tới nơi này làm cái gì, nha đầu mụ mụ đâu.”Đại tiểu thư ánh mắt càng thêm xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta muốn xuất gia.”Đại phu nhân cảm thấy thân mình chao đảo, có hai người liền đỡ nàng, nàng lập tức ý thức khẳng định được là có người xúi giục đại tiểu thư, nàng nhìn Xuân Mai nói:“Đi thăm dò xem, ai cùng đại tiểu thư nói gì.”Xuân Mai biết ý của nàng, hơn phân nửa là Lâm di nương, đương nhiên cũng có thể là nhị tiểu thư.Đại tiểu thư nói xong bước đi , căn bản mặc kệ mẫu thân nói cái gì, bước đi kiên quyết, bóng dáng cô thanh.Nàng lấy việc sinh ra trong gia đình này là bi ai, vì có như vậy mới vì mẫu thân mà thống khổ.Cho dù bọn họ không cho nàng xuất gia, thì lòng của nàng cũng đã chết.Ở đây không có ấm áp, chỉ có tính kế cùng âm mưu hiểm độc trong nhà, giống như phần mộ, không bằng xuất gia.Quốc Công phủ xẩy ra đại hỏa hoạn, mọi người đều biết, trở thành đề tài câu chuyện ở đầu đường cuối ngõ.Mọi người đều nói Quốc Công gia không có khả năng cứu sống, hoàng đế quyết định hạ lệnh chấp thuận đại thiếu gia về nhà xử lý hậu sự, lão gia lão phu nhân cũng sẽ mang nhị thiếu gia còn có nhị gia tam gia tới rồi xử lý.Khoảng hơn một tháng nữa bọn họ sẽ tới, khi đó trong nhà càng náo nhiệt.Mười ngày sau, Tô Nhân Vũ tỉnh lại, Vương phu nhân vẻ mặt bi ai rất phù hợp, gầy yếu tiều tụy, vui mừng quá mà khóc:“Lão gia, ngươi rốt cục cũng tỉnh lại. Việt nhi cùng lão phu nhân bọn họ đã tới rồi.”