Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 177: Tay không bắt bạch sói

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ẩn tránh ở chỗ tối Tĩnh thiếu gia cơ hồ muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không vì diễn như thất mà tự mình gây ra những vết tím đó chứ, còn cho những nam nhân đó thấy qua da thịt của nàng, nhất định phải giết bọn chúng.Hơn nữa, cũng dám...... Nói bừa thân thế hắn, thật sự là tiểu nha đầu to gan lớn mật.Tô Mạt cười thầm, dựa vào bản lĩnh của nàng làm vài vết bầm tím còn không dễ dàng, nhưng những vết này là thật sự, đều tại nàng, mỗi khi thức dậy hay vươn vai, kết quả là đánh vào thành lan can giường, da thịt nàng rất mềm mại nên để lại vết tím nhanh chóng.Vừa vặn đem ra dùng một chút.Lưu Hắc Hổ đồng tình nàng:“Nếu đã như vậy, đem tiểu tử kia cũng trói lại.”Tô Mạt khoát tay:“Không làm vậy được. Các ngươi chán sống rồi sao, nếu dám trói hắn, mặc kệ hắn chết hay không chết, bị thương hay không bị thương, chỉ cần bị trói, trong kinh khẳng định sẽ phái ra đội vệ binh bí mật nhất lợi hại, thừa dịp này xông lên núi, một đám các ngươi cũng đừng nghĩ sống sót.”Hai thủ hạ Lưu Hắc Hổ rùng mình một cái:“Lão đại, chúng ta vẫn là biết khôn mà dừng lại.”Tô Mạt nói:“Mang theo lương khô và nước, các ngươi cõng ta, chúng ta đi chuộc lại tiền.”Nàng lại lấy ra một xấp ngân phiếu,“Ta nơi này có một ngàn lượng, các ngươi có hay không hai ngàn lượng?”Lưu Hắc Hổ khó hiểu.Tô Mạt giải thích:“Chúng ta cất ở đó là thế chấp, muốn cất ở đó mãn nửa năm mới có thể thu về, vừa mới gửi, nếu muốn đem tiền về, thì phải trả thêm hơn ba ngàn lượng bạc.”Một thủ hạ của Hắc Hổ gật đầu nói “Đại ca, đúng là có chuyện như thế.”Lưu Hắc Hổ lập tức nói:“ Tiền trang chúng ta cũng có tiền, rút hai ngàn lượng cho ta.”Thủ hạ kia lập tức đi chuẩn bị, Lưu Hắc Hổ thấy Tô Mạt dáng vẻ mềm mại trắng trẻo, lại xinh đẹp như búp bê bằng sứ, nhất thời yêu thích không buông tay, đem nàng bế lên,“Ta cõng ngươi đi.”Tô Mạt nói cảm ơn, ghé vào đôi vai rộng lớn của hắn.Nàng quay đầu, nhìn lại chỗ ẩn núp trên xa nhà Tĩnh thiếu gia, hắn híp mắt, nhìn nàng cảnh cáo. Tiểu nha đầu, nếu dám gây ra bất cứ vết thương nào, về sau hắn nhất định sẽ đem nàng giam cầm chặt chẽ bên người.Tô Mạt hướng hắn dúng tay ra hiệu, cười hì hì trên lưng Lưu Hắc Hổ, hắn cõng nàng đi ra ngoài.Bọn họ theo hậu viện khách sạn đi ra ngoài, sau đó lập tức đi Vạn Thông tiền trang.

Ẩn tránh ở chỗ tối
Tĩnh thiếu gia cơ hồ muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không vì diễn
như thất mà tự mình gây ra những vết tím đó chứ, còn cho những nam nhân
đó thấy qua da thịt của nàng, nhất định phải giết bọn chúng.

Hơn nữa, cũng dám...... Nói bừa thân thế hắn, thật sự là tiểu nha đầu to gan lớn mật.

Tô Mạt cười thầm, dựa vào bản lĩnh của nàng làm vài vết bầm tím còn không
dễ dàng, nhưng những vết này là thật sự, đều tại nàng, mỗi khi thức dậy
hay vươn vai, kết quả là đánh vào thành lan can giường, da thịt nàng rất mềm mại nên để lại vết tím nhanh chóng.

Vừa vặn đem ra dùng một chút.

Lưu Hắc Hổ đồng tình nàng:“Nếu đã như vậy, đem tiểu tử kia cũng trói lại.”

Tô Mạt khoát tay:“Không làm vậy được. Các ngươi chán sống rồi sao, nếu dám trói hắn, mặc kệ hắn chết hay không chết, bị thương hay không bị
thương, chỉ cần bị trói, trong kinh khẳng định sẽ phái ra đội vệ binh bí mật nhất lợi hại, thừa dịp này xông lên núi, một đám các ngươi cũng
đừng nghĩ sống sót.”

Hai thủ hạ Lưu Hắc Hổ rùng mình một cái:“Lão đại, chúng ta vẫn là biết khôn mà dừng lại.”

Tô Mạt nói:“Mang theo lương khô và nước, các ngươi cõng ta, chúng ta đi chuộc lại tiền.”

Nàng lại lấy ra một xấp ngân phiếu,“Ta nơi này có một ngàn lượng, các ngươi có hay không hai ngàn lượng?”

Lưu Hắc Hổ khó hiểu.

Tô Mạt giải thích:“Chúng ta cất ở đó là thế chấp, muốn cất ở đó mãn nửa
năm mới có thể thu về, vừa mới gửi, nếu muốn đem tiền về, thì phải trả
thêm hơn ba ngàn lượng bạc.”

Một thủ hạ của Hắc Hổ gật đầu nói “Đại ca, đúng là có chuyện như thế.”

Lưu Hắc Hổ lập tức nói:“ Tiền trang chúng ta cũng có tiền, rút hai ngàn lượng cho ta.”

Thủ hạ kia lập tức đi chuẩn bị, Lưu Hắc Hổ thấy Tô Mạt dáng vẻ mềm mại
trắng trẻo, lại xinh đẹp như búp bê bằng sứ, nhất thời yêu thích không
buông tay, đem nàng bế lên,“Ta cõng ngươi đi.”

Tô Mạt nói cảm ơn, ghé vào đôi vai rộng lớn của hắn.

Nàng quay đầu, nhìn lại chỗ ẩn núp trên xa nhà Tĩnh thiếu gia, hắn híp mắt,
nhìn nàng cảnh cáo. Tiểu nha đầu, nếu dám gây ra bất cứ vết thương nào,
về sau hắn nhất định sẽ đem nàng giam cầm chặt chẽ bên người.

Tô Mạt hướng hắn dúng tay ra hiệu, cười hì hì trên lưng Lưu Hắc Hổ, hắn cõng nàng đi ra ngoài.

Bọn họ theo hậu viện khách sạn đi ra ngoài, sau đó lập tức đi Vạn Thông tiền trang.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ẩn tránh ở chỗ tối Tĩnh thiếu gia cơ hồ muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không vì diễn như thất mà tự mình gây ra những vết tím đó chứ, còn cho những nam nhân đó thấy qua da thịt của nàng, nhất định phải giết bọn chúng.Hơn nữa, cũng dám...... Nói bừa thân thế hắn, thật sự là tiểu nha đầu to gan lớn mật.Tô Mạt cười thầm, dựa vào bản lĩnh của nàng làm vài vết bầm tím còn không dễ dàng, nhưng những vết này là thật sự, đều tại nàng, mỗi khi thức dậy hay vươn vai, kết quả là đánh vào thành lan can giường, da thịt nàng rất mềm mại nên để lại vết tím nhanh chóng.Vừa vặn đem ra dùng một chút.Lưu Hắc Hổ đồng tình nàng:“Nếu đã như vậy, đem tiểu tử kia cũng trói lại.”Tô Mạt khoát tay:“Không làm vậy được. Các ngươi chán sống rồi sao, nếu dám trói hắn, mặc kệ hắn chết hay không chết, bị thương hay không bị thương, chỉ cần bị trói, trong kinh khẳng định sẽ phái ra đội vệ binh bí mật nhất lợi hại, thừa dịp này xông lên núi, một đám các ngươi cũng đừng nghĩ sống sót.”Hai thủ hạ Lưu Hắc Hổ rùng mình một cái:“Lão đại, chúng ta vẫn là biết khôn mà dừng lại.”Tô Mạt nói:“Mang theo lương khô và nước, các ngươi cõng ta, chúng ta đi chuộc lại tiền.”Nàng lại lấy ra một xấp ngân phiếu,“Ta nơi này có một ngàn lượng, các ngươi có hay không hai ngàn lượng?”Lưu Hắc Hổ khó hiểu.Tô Mạt giải thích:“Chúng ta cất ở đó là thế chấp, muốn cất ở đó mãn nửa năm mới có thể thu về, vừa mới gửi, nếu muốn đem tiền về, thì phải trả thêm hơn ba ngàn lượng bạc.”Một thủ hạ của Hắc Hổ gật đầu nói “Đại ca, đúng là có chuyện như thế.”Lưu Hắc Hổ lập tức nói:“ Tiền trang chúng ta cũng có tiền, rút hai ngàn lượng cho ta.”Thủ hạ kia lập tức đi chuẩn bị, Lưu Hắc Hổ thấy Tô Mạt dáng vẻ mềm mại trắng trẻo, lại xinh đẹp như búp bê bằng sứ, nhất thời yêu thích không buông tay, đem nàng bế lên,“Ta cõng ngươi đi.”Tô Mạt nói cảm ơn, ghé vào đôi vai rộng lớn của hắn.Nàng quay đầu, nhìn lại chỗ ẩn núp trên xa nhà Tĩnh thiếu gia, hắn híp mắt, nhìn nàng cảnh cáo. Tiểu nha đầu, nếu dám gây ra bất cứ vết thương nào, về sau hắn nhất định sẽ đem nàng giam cầm chặt chẽ bên người.Tô Mạt hướng hắn dúng tay ra hiệu, cười hì hì trên lưng Lưu Hắc Hổ, hắn cõng nàng đi ra ngoài.Bọn họ theo hậu viện khách sạn đi ra ngoài, sau đó lập tức đi Vạn Thông tiền trang.

Chương 177: Tay không bắt bạch sói