Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 178: Dày công tính kế dụ địch
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tiền trang Lưu chưởng quầy tự mình đi ra tiếp đãi, thấy Tô Mạt liền cung kính, Tô Mạt đem biên lai cất giữ hàng trình ra để hắn xem.Hắn lập tức nhăn mày lại :“Tô tiểu thư, vừa mới gửi.”Tô Mạt hướng Lưu Hắc Hổ hếch cằm, Lưu Hắc Hổ trừng mắt nhìn thủ hạ giương mắt một cái, hắn “ba” một tiếng, đập xuống bàn một xấp ngân phiếu.Chưởng quầy nhìn thấy, kiểm kê số lượng:“Nếu như thế, mười ngày sau tới lấy đi.”Nói xong muốn tiễn khách.Lưu Hắc Hổ nóng nảy túm lấy cổ áo hắn:“Làm sao phải mười ngày? Hôm nay ta phải lấy.”Lưu chưởng quầy nhíu mi, có chút đăm chiêu nhìn hắn:“Các ngươi không là phải cường đạo chứ?”Lưu Hắc Hổ thần sắc đại biến, lập tức nhìn về phía Tô Mạt, nếu nàng nói là đúng, bọn họ liền đi tong, tiền trang có thể có tay chân rất hung ác.Ba nam nhân lập tức chuẩn bị ra tay.Tô Mạt cười cười, chậm rãi mở miệng:“Lưu chưởng quầy, ngài khẩn trương rồi, đây là người cộng tác với chúng ta thiếu gia. Vẫn là đưa hàng cho chúng ta đi, tiền đã giao đủ rồi.”Lưu chưởng quầy thở dài:“Không phải không đưa. Nhưng chúng ta nơi này có quy củ, gửi vào và lấy ra không cùng một người thi hành, nếu không bạc trong tiền trang chẳng phải là bị người khác làm sổ sách lộn xộn tham ô hết sao. Muốn lấy tiền phải chờ Vương chưởng quầy. Hắn mấy ngày nay bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi , mười ngày sau mới làm việc.”Lưu Hắc Hổ nói năng thô lỗ:“Làm cái gì mà mười ngày, các ngươi phái người đi lĩnh không được à?”Lưu chưởng quầy lắc đầu.Tô Mạt cười nói:“Lưu chưởng quầy, chúng ta thiếu gia có chuyện gấp, vốn là muốn lưu lại đây, sau đó lại tìm được cửa hàng ở địa phương khác, cần vận chuyển hàng hóa qua đó. Như vậy được không, ngươi viết cho chúng ta vài chữ làm chứng, chúng ta đi tìm Vương chưởng quầy, để hắn ký tên đóng dấu. Sau đó chúng ta lại cầm đến. Lúc đó có thể lấy hàng ra được chứ.”Lưu chưởng quầy gật gật đầu,“Cũng được.”Hắn lập tức tiến vào nội thất viết bằng chứng, rất nhanh đã viết xong, giao cho Tô Mạt, Tô Mạt đưa cho Lưu Hắc Hổ giữ, sau đó hỏi Lưu chưởng quầy đường đi đến nhà của Vương trưởng quầy.Vương chưởng quầy ở Đại Vương trấn, cách nơi này khoảng ba mươi dặm, nhưng nơi đó có vẻ hẻo lánh, nếu đi những con đường tấp nập, đi đường vòng phải hết 60 dặm. Lộ đường ba mươi dặm này không có chỗ nghỉ chân.Lưu Hắc Hổ cầm bằng chứng chờ, cũng không dong dài:“Thuê xe đi.”Rất nhanh, bốn người bọn họ mướn một chiếc xe ngựa đi, còn mua kiểu thức ăn linh tinh như bánh nướng, gà nướng, lại đổ đầy hai thùng nước uống đem đi.
Tiền trang Lưu chưởng
quầy tự mình đi ra tiếp đãi, thấy Tô Mạt liền cung kính, Tô Mạt đem biên lai cất giữ hàng trình ra để hắn xem.
Hắn lập tức nhăn mày lại :“Tô tiểu thư, vừa mới gửi.”
Tô Mạt hướng Lưu Hắc Hổ hếch cằm, Lưu Hắc Hổ trừng mắt nhìn thủ hạ giương
mắt một cái, hắn “ba” một tiếng, đập xuống bàn một xấp ngân phiếu.
Chưởng quầy nhìn thấy, kiểm kê số lượng:“Nếu như thế, mười ngày sau tới lấy đi.”
Nói xong muốn tiễn khách.
Lưu Hắc Hổ nóng nảy túm lấy cổ áo hắn:“Làm sao phải mười ngày? Hôm nay ta phải lấy.”
Lưu chưởng quầy nhíu mi, có chút đăm chiêu nhìn hắn:“Các ngươi không là phải cường đạo chứ?”
Lưu Hắc Hổ thần sắc đại biến, lập tức nhìn về phía Tô Mạt, nếu nàng nói là
đúng, bọn họ liền đi tong, tiền trang có thể có tay chân rất hung ác.
Ba nam nhân lập tức chuẩn bị ra tay.
Tô Mạt cười cười, chậm rãi mở miệng:“Lưu chưởng quầy, ngài khẩn trương
rồi, đây là người cộng tác với chúng ta thiếu gia. Vẫn là đưa hàng cho
chúng ta đi, tiền đã giao đủ rồi.”
Lưu chưởng quầy thở dài:“Không phải không đưa. Nhưng chúng ta nơi này có quy củ, gửi vào và lấy ra
không cùng một người thi hành, nếu không bạc trong tiền trang chẳng phải là bị người khác làm sổ sách lộn xộn tham ô hết sao. Muốn lấy tiền phải chờ Vương chưởng quầy. Hắn mấy ngày nay bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi , mười ngày sau mới làm việc.”
Lưu Hắc Hổ nói năng thô lỗ:“Làm cái gì mà mười ngày, các ngươi phái người đi lĩnh không được à?”
Lưu chưởng quầy lắc đầu.
Tô Mạt cười nói:“Lưu chưởng quầy, chúng ta thiếu gia có chuyện gấp, vốn là muốn lưu lại đây, sau đó lại tìm được cửa hàng ở địa phương khác, cần
vận chuyển hàng hóa qua đó. Như vậy được không, ngươi viết cho chúng ta
vài chữ làm chứng, chúng ta đi tìm Vương chưởng quầy, để hắn ký tên đóng dấu. Sau đó chúng ta lại cầm đến. Lúc đó có thể lấy hàng ra được chứ.”
Lưu chưởng quầy gật gật đầu,“Cũng được.”
Hắn lập tức tiến vào nội thất viết bằng chứng, rất nhanh đã viết xong, giao cho Tô Mạt, Tô Mạt đưa cho Lưu Hắc Hổ giữ, sau đó hỏi Lưu chưởng quầy
đường đi đến nhà của Vương trưởng quầy.
Vương chưởng quầy ở Đại
Vương trấn, cách nơi này khoảng ba mươi dặm, nhưng nơi đó có vẻ hẻo
lánh, nếu đi những con đường tấp nập, đi đường vòng phải hết 60 dặm. Lộ
đường ba mươi dặm này không có chỗ nghỉ chân.
Lưu Hắc Hổ cầm bằng chứng chờ, cũng không dong dài:“Thuê xe đi.”
Rất nhanh, bốn người bọn họ mướn một chiếc xe ngựa đi, còn mua kiểu thức ăn linh tinh như bánh nướng, gà nướng, lại đổ đầy hai thùng nước uống đem
đi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tiền trang Lưu chưởng quầy tự mình đi ra tiếp đãi, thấy Tô Mạt liền cung kính, Tô Mạt đem biên lai cất giữ hàng trình ra để hắn xem.Hắn lập tức nhăn mày lại :“Tô tiểu thư, vừa mới gửi.”Tô Mạt hướng Lưu Hắc Hổ hếch cằm, Lưu Hắc Hổ trừng mắt nhìn thủ hạ giương mắt một cái, hắn “ba” một tiếng, đập xuống bàn một xấp ngân phiếu.Chưởng quầy nhìn thấy, kiểm kê số lượng:“Nếu như thế, mười ngày sau tới lấy đi.”Nói xong muốn tiễn khách.Lưu Hắc Hổ nóng nảy túm lấy cổ áo hắn:“Làm sao phải mười ngày? Hôm nay ta phải lấy.”Lưu chưởng quầy nhíu mi, có chút đăm chiêu nhìn hắn:“Các ngươi không là phải cường đạo chứ?”Lưu Hắc Hổ thần sắc đại biến, lập tức nhìn về phía Tô Mạt, nếu nàng nói là đúng, bọn họ liền đi tong, tiền trang có thể có tay chân rất hung ác.Ba nam nhân lập tức chuẩn bị ra tay.Tô Mạt cười cười, chậm rãi mở miệng:“Lưu chưởng quầy, ngài khẩn trương rồi, đây là người cộng tác với chúng ta thiếu gia. Vẫn là đưa hàng cho chúng ta đi, tiền đã giao đủ rồi.”Lưu chưởng quầy thở dài:“Không phải không đưa. Nhưng chúng ta nơi này có quy củ, gửi vào và lấy ra không cùng một người thi hành, nếu không bạc trong tiền trang chẳng phải là bị người khác làm sổ sách lộn xộn tham ô hết sao. Muốn lấy tiền phải chờ Vương chưởng quầy. Hắn mấy ngày nay bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi , mười ngày sau mới làm việc.”Lưu Hắc Hổ nói năng thô lỗ:“Làm cái gì mà mười ngày, các ngươi phái người đi lĩnh không được à?”Lưu chưởng quầy lắc đầu.Tô Mạt cười nói:“Lưu chưởng quầy, chúng ta thiếu gia có chuyện gấp, vốn là muốn lưu lại đây, sau đó lại tìm được cửa hàng ở địa phương khác, cần vận chuyển hàng hóa qua đó. Như vậy được không, ngươi viết cho chúng ta vài chữ làm chứng, chúng ta đi tìm Vương chưởng quầy, để hắn ký tên đóng dấu. Sau đó chúng ta lại cầm đến. Lúc đó có thể lấy hàng ra được chứ.”Lưu chưởng quầy gật gật đầu,“Cũng được.”Hắn lập tức tiến vào nội thất viết bằng chứng, rất nhanh đã viết xong, giao cho Tô Mạt, Tô Mạt đưa cho Lưu Hắc Hổ giữ, sau đó hỏi Lưu chưởng quầy đường đi đến nhà của Vương trưởng quầy.Vương chưởng quầy ở Đại Vương trấn, cách nơi này khoảng ba mươi dặm, nhưng nơi đó có vẻ hẻo lánh, nếu đi những con đường tấp nập, đi đường vòng phải hết 60 dặm. Lộ đường ba mươi dặm này không có chỗ nghỉ chân.Lưu Hắc Hổ cầm bằng chứng chờ, cũng không dong dài:“Thuê xe đi.”Rất nhanh, bốn người bọn họ mướn một chiếc xe ngựa đi, còn mua kiểu thức ăn linh tinh như bánh nướng, gà nướng, lại đổ đầy hai thùng nước uống đem đi.