Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 282: Vọng tưởng gây xích mích quan hệ phụ thân & nữ nhi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhị tiểu thư cảm thấy vui vẻ, cũng không biểu lộ ra mặt, cười nói:“Cháu gái tự nhiên là nghe lời lão tổ mẫu nhất. Lão tổ mẫu sai bảo ta làm cái gì, thì ta liền làm cái đó.”Lão phu nhân thở dài:“Ta có năng lực bảo các ngươi làm cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng là muốn các ngươi tốt, Tô gia càng thêm hưng vượng.”Nhị tiểu thư vội dạ vâng, lại tiến lên bóp vai cho lão phu nhân, lão phu nhân híp mắt lại dựa sát trên vách giường rất thoái mái.Đại tiểu thư kéo Tô Mạt trở về phòng, đóng cửa phòng lại, để Kim Kết cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài canh giữ, nàng cả giận:“Nhất định là Tô Hinh Nhi muốn hại ngươi, đúng không?”Tô Mạt cười cười,“Tỷ tỷ, nàng ta không thực hiện được đâu. Ngươi không cần lo lắng, ngược lại tỷ mới cần chú ý nhiều vào.”Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Bọn họ còn muốn thao túng ta sao. Ta dù sao cũng là nữ nhi do chính thất sinh ra của Tô gia.”Tô Mạt nhìn bộ dáng đơn thuần của đại tỷ tỷ, thở dài, cầm tay nàng ta, trong lòng âm thầm thề, chính mình sẽ bảo hộ đại tỷ thật tốt, cứ để nàng ta vẫn đơn thuần, thanh cao như vậy thì có làm sao, đó là bản chất của nàng ta a.Hai người ở trong phòng nói chuyện chốc lát, bên ngoài nói lão gia cùng hai vị thiếu gia đã trở lại.Tô Mạt phân phó Kim Kết,“Ngươi lập tức đi tìm hiểu một chút.”Kim Kết lĩnh mệnh đi.Tô Nhân Vũ vốn là dẫn hai vị thiếu gia đi tuần phủ Lai Châu nơi đó uống trà, bàn luận một chút về con người và khung cảnh trong kinh, đột nhiên nhận được người nhà truyền lời tới, nói tam tiểu thư cùng ngũ tiểu thư nổi lên tranh chấp, một người rơi xuống nước, hắn lập tức cáo từ trở về.Vừa lên thuyền liền đến gặp Tô Mạt, lại bị lão phu nhân gọi đến.Tô Nhân Vũ thỉnh an lão phu nhân,“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?”Ngữ khí của hắn gấp gáp.Lão phu nhân thản nhiên nói:“Không có gì, bất quá là tam nha đầu muốn cùng ngũ nha đầu làm hòa, ngũ nha đầu không đáp ứng, tiểu hài nhi trong nhà nghịch ngợm bướng bỉnh thôi. Không biết như thế nào, tam nha đầu lại bị rớt xuống sông.”Tô Nhân Vũ âm thầm thở ra, Mạt nhi không có việc gì là tốt rồi.Lão phu nhân lại nói:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngũ nha đầu chung quy cũng không phải đứa nhỏ nhà chúng ta.”Tô Nhân Vũ muốn phản bác, lão phu nhân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:“Mặc kệ ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Nhưng lấy tình huống trước mắt mà nói, đây là sự thật, nó chỉ là nghĩa nữ của nhà chúng ta, không phải ngũ tiểu thư chân chính. Muốn cân nhắc thế nào, trong lòng ngươi nên xác định rõ.”

Nhị tiểu thư cảm thấy vui vẻ, cũng không biểu lộ ra mặt, cười nói:“Cháu gái tự nhiên là nghe
lời lão tổ mẫu nhất. Lão tổ mẫu sai bảo ta làm cái gì, thì ta liền làm
cái đó.”

Lão phu nhân thở dài:“Ta có năng lực bảo các ngươi làm
cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng là muốn các ngươi tốt, Tô gia càng thêm
hưng vượng.”

Nhị tiểu thư vội dạ vâng, lại tiến lên bóp vai cho
lão phu nhân, lão phu nhân híp mắt lại dựa sát trên vách giường rất
thoái mái.

Đại tiểu thư kéo Tô Mạt trở về phòng, đóng cửa phòng
lại, để Kim Kết cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài canh giữ, nàng cả giận:“Nhất định là Tô Hinh Nhi muốn hại ngươi, đúng không?”

Tô Mạt cười cười,“Tỷ tỷ, nàng ta không thực hiện được đâu. Ngươi không cần lo lắng, ngược lại tỷ mới cần chú ý nhiều vào.”

Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Bọn họ còn muốn thao túng ta sao. Ta dù sao cũng là nữ nhi do chính thất sinh ra của Tô gia.”

Tô Mạt nhìn bộ dáng đơn thuần của đại tỷ tỷ, thở dài, cầm tay nàng ta,
trong lòng âm thầm thề, chính mình sẽ bảo hộ đại tỷ thật tốt, cứ để nàng ta vẫn đơn thuần, thanh cao như vậy thì có làm sao, đó là bản chất của
nàng ta a.

Hai người ở trong phòng nói chuyện chốc lát, bên ngoài nói lão gia cùng hai vị thiếu gia đã trở lại.

Tô Mạt phân phó Kim Kết,“Ngươi lập tức đi tìm hiểu một chút.”

Kim Kết lĩnh mệnh đi.

Tô Nhân Vũ vốn là dẫn hai vị thiếu gia đi tuần phủ Lai Châu nơi đó uống
trà, bàn luận một chút về con người và khung cảnh trong kinh, đột nhiên
nhận được người nhà truyền lời tới, nói tam tiểu thư cùng ngũ tiểu thư
nổi lên tranh chấp, một người rơi xuống nước, hắn lập tức cáo từ trở về.

Vừa lên thuyền liền đến gặp Tô Mạt, lại bị lão phu nhân gọi đến.

Tô Nhân Vũ thỉnh an lão phu nhân,“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngữ khí của hắn gấp gáp.

Lão phu nhân thản nhiên nói:“Không có gì, bất quá là tam nha đầu muốn cùng
ngũ nha đầu làm hòa, ngũ nha đầu không đáp ứng, tiểu hài nhi trong nhà
nghịch ngợm bướng bỉnh thôi. Không biết như thế nào, tam nha đầu lại bị
rớt xuống sông.”

Tô Nhân Vũ âm thầm thở ra, Mạt nhi không có việc gì là tốt rồi.

Lão phu nhân lại nói:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngũ nha đầu chung quy cũng không phải đứa nhỏ nhà chúng ta.”

Tô Nhân Vũ muốn phản bác, lão phu nhân nhìn hắn một cái, thản nhiên
nói:“Mặc kệ ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Nhưng lấy tình huống trước
mắt mà nói, đây là sự thật, nó chỉ là nghĩa nữ của nhà chúng ta, không
phải ngũ tiểu thư chân chính. Muốn cân nhắc thế nào, trong lòng ngươi
nên xác định rõ.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhị tiểu thư cảm thấy vui vẻ, cũng không biểu lộ ra mặt, cười nói:“Cháu gái tự nhiên là nghe lời lão tổ mẫu nhất. Lão tổ mẫu sai bảo ta làm cái gì, thì ta liền làm cái đó.”Lão phu nhân thở dài:“Ta có năng lực bảo các ngươi làm cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng là muốn các ngươi tốt, Tô gia càng thêm hưng vượng.”Nhị tiểu thư vội dạ vâng, lại tiến lên bóp vai cho lão phu nhân, lão phu nhân híp mắt lại dựa sát trên vách giường rất thoái mái.Đại tiểu thư kéo Tô Mạt trở về phòng, đóng cửa phòng lại, để Kim Kết cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài canh giữ, nàng cả giận:“Nhất định là Tô Hinh Nhi muốn hại ngươi, đúng không?”Tô Mạt cười cười,“Tỷ tỷ, nàng ta không thực hiện được đâu. Ngươi không cần lo lắng, ngược lại tỷ mới cần chú ý nhiều vào.”Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Bọn họ còn muốn thao túng ta sao. Ta dù sao cũng là nữ nhi do chính thất sinh ra của Tô gia.”Tô Mạt nhìn bộ dáng đơn thuần của đại tỷ tỷ, thở dài, cầm tay nàng ta, trong lòng âm thầm thề, chính mình sẽ bảo hộ đại tỷ thật tốt, cứ để nàng ta vẫn đơn thuần, thanh cao như vậy thì có làm sao, đó là bản chất của nàng ta a.Hai người ở trong phòng nói chuyện chốc lát, bên ngoài nói lão gia cùng hai vị thiếu gia đã trở lại.Tô Mạt phân phó Kim Kết,“Ngươi lập tức đi tìm hiểu một chút.”Kim Kết lĩnh mệnh đi.Tô Nhân Vũ vốn là dẫn hai vị thiếu gia đi tuần phủ Lai Châu nơi đó uống trà, bàn luận một chút về con người và khung cảnh trong kinh, đột nhiên nhận được người nhà truyền lời tới, nói tam tiểu thư cùng ngũ tiểu thư nổi lên tranh chấp, một người rơi xuống nước, hắn lập tức cáo từ trở về.Vừa lên thuyền liền đến gặp Tô Mạt, lại bị lão phu nhân gọi đến.Tô Nhân Vũ thỉnh an lão phu nhân,“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?”Ngữ khí của hắn gấp gáp.Lão phu nhân thản nhiên nói:“Không có gì, bất quá là tam nha đầu muốn cùng ngũ nha đầu làm hòa, ngũ nha đầu không đáp ứng, tiểu hài nhi trong nhà nghịch ngợm bướng bỉnh thôi. Không biết như thế nào, tam nha đầu lại bị rớt xuống sông.”Tô Nhân Vũ âm thầm thở ra, Mạt nhi không có việc gì là tốt rồi.Lão phu nhân lại nói:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngũ nha đầu chung quy cũng không phải đứa nhỏ nhà chúng ta.”Tô Nhân Vũ muốn phản bác, lão phu nhân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:“Mặc kệ ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Nhưng lấy tình huống trước mắt mà nói, đây là sự thật, nó chỉ là nghĩa nữ của nhà chúng ta, không phải ngũ tiểu thư chân chính. Muốn cân nhắc thế nào, trong lòng ngươi nên xác định rõ.”

Chương 282: Vọng tưởng gây xích mích quan hệ phụ thân & nữ nhi