Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 283: Châm ngòi ly gián hay giả vờ đáng thương đều thất bại!
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cuối cùng sau khi thốt ra câu nói kia là một tiếng hừ lạnh lùng, rất là uy nghiêm.Tô Nhân Vũ nhíu mi, muốn phản bác, nhưng vì là mẫu thân nên chỉ có thể nhịn xuống.Hắn còn nói vài câu, sau đó lui xuống, muốn đi gặp Tô Mạt.Lão phu nhân lại nói:“Hinh Nhi ở cách vách, ngươi đi gặp nó trước.”Tô Nhân Vũ thân hình cứng đờ, đành phải đi, Tô Hinh Nhi nằm lệch trên giường thấy hắn đến, hai mắt sáng ngời, ủy khuất kêu lên:“Phụ thân.”Tô Nhân Vũ trong lòng phiền chán, lên tiếng,“Không có việc gì chứ.”Tô Hinh Nhi ôm hắn, nức nở nói:“Chỉ cần phụ thân còn thương Hinh Nhi, cho dù chết, Hinh Nhi cũng vui vẻ. Ta không có trách nàng ta, ta là một lòng muốn sửa đổi. Tuyệt đối sẽ không để phụ thân mất mặt. Cho dù các nàng cũng không chịu để ý đến ta, ta cũng sẽ cố gắng lấy lòng các nàng ấy. Lần này ngũ muội muội đẩy ta xuống sông, lần tiếp theo khẳng định sẽ không làm vậy nữa......”“Hừ!”Tô Nhân Vũ lập tức đẩy nàng ra,“Ngươi nghỉ ngơi đi.”Nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, không có một chút lưu luyến.Giống như đối với nàng một chút cũng không quan tâm.Tô Hinh Nhi âm độc nhìn bóng lưng hắn, phụ thân bị Tô Mạt cướp đi rồi.Nếu là trước đây, hắn sẽ lập tức đi trút giận giúp nàng, hiện tại, hắn ngược lại rất chán ghét mình.Nàng nghiến răng kèn kẹt, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.Tô Nhân Vũ đi phòng khách, đem tuần tra thủ vệ, hộ vệ gọi tới trước mặt, những người này là do hắn từ trong nha môn dẫn theo, mặc kệ lão phu nhân như thế nào mua chuộc hoặc là dặn dò, cuối cùng vẫn luôn nói thật với hắn.Nếu muốn có tiền đồ, đương nhiên là nên đi theo tướng quân.Đi lính là phải phục tùng tướng quân, đó là đạo lí hiển nhiên.Hộ vệ chứng kiến tất cả sự việc lập tức tiến lên báo cáo, là Tô Hinh Nhi lấy gậy gộc muốn đẩy ngũ tiểu thư xuống nước, ngũ tiểu thư phản ứng nhanh nhẹn, né xích qua một bên, tay hất nhẹ một cái đã đem tam tiểu thư ném xuống sông.Hộ vệ kia nói một chữ không sai lệch, còn cùng người khác biểu diễn lại.Tô Nhân Vũ cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vừa giận vừa cảm động.Tĩnh thiếu gia lại đưa cho nha đầu đó nội công tâm pháp tuyệt thế dễ dàng như vậy, điều này chứng tỏ hắn coi Mạt nhi trở thành người quan trọng nhất.Đáng mừng.Đáng tức là, Tô Hinh Nhi thế nhưng còn nói dối, chết cũng không hối cải!Càng tức nữa là, lão phu nhân lại đang tiếp tục bày kế.Muốn cho hắn bất hòa với Mạt nhi, nữ nhi mà hắn thật vất vả mới tìm lại được!
Cuối cùng sau khi thốt ra câu nói kia là một tiếng hừ lạnh lùng, rất là uy nghiêm.
Tô Nhân Vũ nhíu mi, muốn phản bác, nhưng vì là mẫu thân nên chỉ có thể nhịn xuống.
Hắn còn nói vài câu, sau đó lui xuống, muốn đi gặp Tô Mạt.
Lão phu nhân lại nói:“Hinh Nhi ở cách vách, ngươi đi gặp nó trước.”
Tô Nhân Vũ thân hình cứng đờ, đành phải đi, Tô Hinh Nhi nằm lệch trên
giường thấy hắn đến, hai mắt sáng ngời, ủy khuất kêu lên:“Phụ thân.”
Tô Nhân Vũ trong lòng phiền chán, lên tiếng,“Không có việc gì chứ.”
Tô Hinh Nhi ôm hắn, nức nở nói:“Chỉ cần phụ thân còn thương Hinh Nhi, cho dù chết, Hinh Nhi cũng vui vẻ. Ta không có trách nàng ta, ta là một
lòng muốn sửa đổi. Tuyệt đối sẽ không để phụ thân mất mặt. Cho dù các
nàng cũng không chịu để ý đến ta, ta cũng sẽ cố gắng lấy lòng các nàng
ấy. Lần này ngũ muội muội đẩy ta xuống sông, lần tiếp theo khẳng định sẽ không làm vậy nữa......”
“Hừ!”
Tô Nhân Vũ lập tức đẩy nàng ra,“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, không có một chút lưu luyến.
Giống như đối với nàng một chút cũng không quan tâm.
Tô Hinh Nhi âm độc nhìn bóng lưng hắn, phụ thân bị Tô Mạt cướp đi rồi.
Nếu là trước đây, hắn sẽ lập tức đi trút giận giúp nàng, hiện tại, hắn ngược lại rất chán ghét mình.
Nàng nghiến răng kèn kẹt, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tô Nhân Vũ đi phòng khách, đem tuần tra thủ vệ, hộ vệ gọi tới trước mặt,
những người này là do hắn từ trong nha môn dẫn theo, mặc kệ lão phu nhân như thế nào mua chuộc hoặc là dặn dò, cuối cùng vẫn luôn nói thật với
hắn.
Nếu muốn có tiền đồ, đương nhiên là nên đi theo tướng quân.
Đi lính là phải phục tùng tướng quân, đó là đạo lí hiển nhiên.
Hộ vệ chứng kiến tất cả sự việc lập tức tiến lên báo cáo, là Tô Hinh Nhi
lấy gậy gộc muốn đẩy ngũ tiểu thư xuống nước, ngũ tiểu thư phản ứng
nhanh nhẹn, né xích qua một bên, tay hất nhẹ một cái đã đem tam tiểu thư ném xuống sông.
Hộ vệ kia nói một chữ không sai lệch, còn cùng người khác biểu diễn lại.
Tô Nhân Vũ cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vừa giận vừa cảm động.
Tĩnh thiếu gia lại đưa cho nha đầu đó nội công tâm pháp tuyệt thế dễ dàng
như vậy, điều này chứng tỏ hắn coi Mạt nhi trở thành người quan trọng
nhất.
Đáng mừng.
Đáng tức là, Tô Hinh Nhi thế nhưng còn nói dối, chết cũng không hối cải!
Càng tức nữa là, lão phu nhân lại đang tiếp tục bày kế.
Muốn cho hắn bất hòa với Mạt nhi, nữ nhi mà hắn thật vất vả mới tìm lại được!
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cuối cùng sau khi thốt ra câu nói kia là một tiếng hừ lạnh lùng, rất là uy nghiêm.Tô Nhân Vũ nhíu mi, muốn phản bác, nhưng vì là mẫu thân nên chỉ có thể nhịn xuống.Hắn còn nói vài câu, sau đó lui xuống, muốn đi gặp Tô Mạt.Lão phu nhân lại nói:“Hinh Nhi ở cách vách, ngươi đi gặp nó trước.”Tô Nhân Vũ thân hình cứng đờ, đành phải đi, Tô Hinh Nhi nằm lệch trên giường thấy hắn đến, hai mắt sáng ngời, ủy khuất kêu lên:“Phụ thân.”Tô Nhân Vũ trong lòng phiền chán, lên tiếng,“Không có việc gì chứ.”Tô Hinh Nhi ôm hắn, nức nở nói:“Chỉ cần phụ thân còn thương Hinh Nhi, cho dù chết, Hinh Nhi cũng vui vẻ. Ta không có trách nàng ta, ta là một lòng muốn sửa đổi. Tuyệt đối sẽ không để phụ thân mất mặt. Cho dù các nàng cũng không chịu để ý đến ta, ta cũng sẽ cố gắng lấy lòng các nàng ấy. Lần này ngũ muội muội đẩy ta xuống sông, lần tiếp theo khẳng định sẽ không làm vậy nữa......”“Hừ!”Tô Nhân Vũ lập tức đẩy nàng ra,“Ngươi nghỉ ngơi đi.”Nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, không có một chút lưu luyến.Giống như đối với nàng một chút cũng không quan tâm.Tô Hinh Nhi âm độc nhìn bóng lưng hắn, phụ thân bị Tô Mạt cướp đi rồi.Nếu là trước đây, hắn sẽ lập tức đi trút giận giúp nàng, hiện tại, hắn ngược lại rất chán ghét mình.Nàng nghiến răng kèn kẹt, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.Tô Nhân Vũ đi phòng khách, đem tuần tra thủ vệ, hộ vệ gọi tới trước mặt, những người này là do hắn từ trong nha môn dẫn theo, mặc kệ lão phu nhân như thế nào mua chuộc hoặc là dặn dò, cuối cùng vẫn luôn nói thật với hắn.Nếu muốn có tiền đồ, đương nhiên là nên đi theo tướng quân.Đi lính là phải phục tùng tướng quân, đó là đạo lí hiển nhiên.Hộ vệ chứng kiến tất cả sự việc lập tức tiến lên báo cáo, là Tô Hinh Nhi lấy gậy gộc muốn đẩy ngũ tiểu thư xuống nước, ngũ tiểu thư phản ứng nhanh nhẹn, né xích qua một bên, tay hất nhẹ một cái đã đem tam tiểu thư ném xuống sông.Hộ vệ kia nói một chữ không sai lệch, còn cùng người khác biểu diễn lại.Tô Nhân Vũ cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vừa giận vừa cảm động.Tĩnh thiếu gia lại đưa cho nha đầu đó nội công tâm pháp tuyệt thế dễ dàng như vậy, điều này chứng tỏ hắn coi Mạt nhi trở thành người quan trọng nhất.Đáng mừng.Đáng tức là, Tô Hinh Nhi thế nhưng còn nói dối, chết cũng không hối cải!Càng tức nữa là, lão phu nhân lại đang tiếp tục bày kế.Muốn cho hắn bất hòa với Mạt nhi, nữ nhi mà hắn thật vất vả mới tìm lại được!