Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 288: Điều chỉnh kế hoạch mới

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đã nhiều ngày Tô Hinh Nhi thay đổi giống như người hoàn toàn khác, không hề điêu ngoa tùy hứng như cũ, ngược lại sẽ chủ động cười với người khác, còn có thể nói vài câu dễ nghe, mỗi ngày thỉnh an lão phu nhân.Thậm chí cùng Tô Mạt, nhị tiểu thư cũng cực kỳ hiền lành, dù cho che dấu không được đuôi mắt run rẩy.Tô Mạt cũng không để ý nàng ta, mỗi ngày chỉ cùng đại tiểu thư nói chuyện đọc sách, đối với nhị tiểu thư, Tô Mạt hiện nay cũng không xã giao có lệ gì hết.Về sau nàng phải làm đại sự, sẽ không đem thanh xuân lãng phí ở trên người các nàng.Hơn nữa nàng cũng đã hiểu được, mình muốn thật sự báo thù, chỉ trông vào cùng các nàng đấu võ mồm đùa giỡn tâm cơ là không đủ. Còn phải có thực lực của chính mình, cái loại hậu thuẫn phía sau thật kiên cố, không phải như loại miếng băng mỏng đụng vào liền vỡ.Hiện tại nàng cảm thấy tự mình giết Vương phu nhân, không có ý nghĩa gì nữa. Độc phụ kia không sợ quỷ thần, cũng không sợ chết. Nhưng chắc chắn bà ta cũng có sợ gì đó, Tô Mạt sẽ tìm ra, đến lúc đó sẽ cho bà ta một đòn chí mạng.Dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, không có xuất hiện chuyện rắc rối gì thêm.Hơn nữa Tô Nhân Vũ phi thường hòa ái, nhất là đối với đại tiểu thư, giống người phụ thân nhân từ.Tô Mạt cũng không để ý, nàng một chút cũng không ghen tị với đại tỷ tỷ được phụ thân quan tâm ưu ái, ngược lại mừng thay đại tỷ tỷ.Bởi vì nàng là Tô Mạt, về sau sẽ dựa vào chính mình, không cần dựa vào Tô Nhân Vũ.Nhưng đại tỷ tỷ dù nói thế nào, tóm lại đều cần dựa vào thế lực của Tô gia mới có thể sống tốt hơn nữa.Tô Nhân Vũ đối tốt với nàng ta, đó là không còn gì tốt hơn.Chính là như vậy sẽ làm lão phu nhân, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Lâm di nương, Dương di nương đám người đó đối với đại tiểu thư ghen tị thù hận, cho nên Tô Mạt đem tinh lực đặt ở chỗ bọn họ, giám thị phân tích tâm tư cùng động tĩnh của những người đó .Nàng quyết không cho bọn họ thương tổn đến đại tỷ tỷ.Nay bởi vì Tô Nhân Vũ đối tốt với đại tiểu thư, lão phu nhân cũng hiền hoà đi rất nhiều, đối với các di nương cũng không giống trước kia nghiêm khắc như vậy nữa, cho phép các nàng ta đến trước mặt hầu hạ, mọi người hoà thuận vui vẻ.Nhất là Lâm di nương, con trai của nàng ta là nhị thiếu gia vẫn đi theo lão phu nhân, được lão phu nhân sủng ái.Nhưng nàng ta cũng không làm lão phu nhân niềm vui vẻ, lão phu nhân vẫn coi nàng ta là nữ nhân mê hoặc nịnh hót, mê hoặc lão gia.Thấy lão phu nhân như vậy, tự nhiên sẽ gia tăng nịnh nọt.

Đã nhiều ngày Tô Hinh Nhi thay đổi giống như người hoàn toàn khác, không hề điêu ngoa tùy
hứng như cũ, ngược lại sẽ chủ động cười với người khác, còn có thể nói
vài câu dễ nghe, mỗi ngày thỉnh an lão phu nhân.

Thậm chí cùng Tô Mạt, nhị tiểu thư cũng cực kỳ hiền lành, dù cho che dấu không được đuôi mắt run rẩy.

Tô Mạt cũng không để ý nàng ta, mỗi ngày chỉ cùng đại tiểu thư nói chuyện
đọc sách, đối với nhị tiểu thư, Tô Mạt hiện nay cũng không xã giao có lệ gì hết.

Về sau nàng phải làm đại sự, sẽ không đem thanh xuân lãng phí ở trên người các nàng.

Hơn nữa nàng cũng đã hiểu được, mình muốn thật sự báo thù, chỉ trông vào
cùng các nàng đấu võ mồm đùa giỡn tâm cơ là không đủ. Còn phải có thực
lực của chính mình, cái loại hậu thuẫn phía sau thật kiên cố, không phải như loại miếng băng mỏng đụng vào liền vỡ.

Hiện tại nàng cảm
thấy tự mình giết Vương phu nhân, không có ý nghĩa gì nữa. Độc phụ kia
không sợ quỷ thần, cũng không sợ chết. Nhưng chắc chắn bà ta cũng có sợ
gì đó, Tô Mạt sẽ tìm ra, đến lúc đó sẽ cho bà ta một đòn chí mạng.

Dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, không có xuất hiện chuyện rắc rối gì thêm.

Hơn nữa Tô Nhân Vũ phi thường hòa ái, nhất là đối với đại tiểu thư, giống người phụ thân nhân từ.

Tô Mạt cũng không để ý, nàng một chút cũng không ghen tị với đại tỷ tỷ
được phụ thân quan tâm ưu ái, ngược lại mừng thay đại tỷ tỷ.

Bởi vì nàng là Tô Mạt, về sau sẽ dựa vào chính mình, không cần dựa vào Tô Nhân Vũ.

Nhưng đại tỷ tỷ dù nói thế nào, tóm lại đều cần dựa vào thế lực của Tô gia mới có thể sống tốt hơn nữa.

Tô Nhân Vũ đối tốt với nàng ta, đó là không còn gì tốt hơn.

Chính là như vậy sẽ làm lão phu nhân, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Lâm di
nương, Dương di nương đám người đó đối với đại tiểu thư ghen tị thù hận, cho nên Tô Mạt đem tinh lực đặt ở chỗ bọn họ, giám thị phân tích tâm tư cùng động tĩnh của những người đó .

Nàng quyết không cho bọn họ thương tổn đến đại tỷ tỷ.

Nay bởi vì Tô Nhân Vũ đối tốt với đại tiểu thư, lão phu nhân cũng hiền hoà
đi rất nhiều, đối với các di nương cũng không giống trước kia nghiêm
khắc như vậy nữa, cho phép các nàng ta đến trước mặt hầu hạ, mọi người
hoà thuận vui vẻ.

Nhất là Lâm di nương, con trai của nàng ta là nhị thiếu gia vẫn đi theo lão phu nhân, được lão phu nhân sủng ái.

Nhưng nàng ta cũng không làm lão phu nhân niềm vui vẻ, lão phu nhân vẫn coi
nàng ta là nữ nhân mê hoặc nịnh hót, mê hoặc lão gia.

Thấy lão phu nhân như vậy, tự nhiên sẽ gia tăng nịnh nọt.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đã nhiều ngày Tô Hinh Nhi thay đổi giống như người hoàn toàn khác, không hề điêu ngoa tùy hứng như cũ, ngược lại sẽ chủ động cười với người khác, còn có thể nói vài câu dễ nghe, mỗi ngày thỉnh an lão phu nhân.Thậm chí cùng Tô Mạt, nhị tiểu thư cũng cực kỳ hiền lành, dù cho che dấu không được đuôi mắt run rẩy.Tô Mạt cũng không để ý nàng ta, mỗi ngày chỉ cùng đại tiểu thư nói chuyện đọc sách, đối với nhị tiểu thư, Tô Mạt hiện nay cũng không xã giao có lệ gì hết.Về sau nàng phải làm đại sự, sẽ không đem thanh xuân lãng phí ở trên người các nàng.Hơn nữa nàng cũng đã hiểu được, mình muốn thật sự báo thù, chỉ trông vào cùng các nàng đấu võ mồm đùa giỡn tâm cơ là không đủ. Còn phải có thực lực của chính mình, cái loại hậu thuẫn phía sau thật kiên cố, không phải như loại miếng băng mỏng đụng vào liền vỡ.Hiện tại nàng cảm thấy tự mình giết Vương phu nhân, không có ý nghĩa gì nữa. Độc phụ kia không sợ quỷ thần, cũng không sợ chết. Nhưng chắc chắn bà ta cũng có sợ gì đó, Tô Mạt sẽ tìm ra, đến lúc đó sẽ cho bà ta một đòn chí mạng.Dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, không có xuất hiện chuyện rắc rối gì thêm.Hơn nữa Tô Nhân Vũ phi thường hòa ái, nhất là đối với đại tiểu thư, giống người phụ thân nhân từ.Tô Mạt cũng không để ý, nàng một chút cũng không ghen tị với đại tỷ tỷ được phụ thân quan tâm ưu ái, ngược lại mừng thay đại tỷ tỷ.Bởi vì nàng là Tô Mạt, về sau sẽ dựa vào chính mình, không cần dựa vào Tô Nhân Vũ.Nhưng đại tỷ tỷ dù nói thế nào, tóm lại đều cần dựa vào thế lực của Tô gia mới có thể sống tốt hơn nữa.Tô Nhân Vũ đối tốt với nàng ta, đó là không còn gì tốt hơn.Chính là như vậy sẽ làm lão phu nhân, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Lâm di nương, Dương di nương đám người đó đối với đại tiểu thư ghen tị thù hận, cho nên Tô Mạt đem tinh lực đặt ở chỗ bọn họ, giám thị phân tích tâm tư cùng động tĩnh của những người đó .Nàng quyết không cho bọn họ thương tổn đến đại tỷ tỷ.Nay bởi vì Tô Nhân Vũ đối tốt với đại tiểu thư, lão phu nhân cũng hiền hoà đi rất nhiều, đối với các di nương cũng không giống trước kia nghiêm khắc như vậy nữa, cho phép các nàng ta đến trước mặt hầu hạ, mọi người hoà thuận vui vẻ.Nhất là Lâm di nương, con trai của nàng ta là nhị thiếu gia vẫn đi theo lão phu nhân, được lão phu nhân sủng ái.Nhưng nàng ta cũng không làm lão phu nhân niềm vui vẻ, lão phu nhân vẫn coi nàng ta là nữ nhân mê hoặc nịnh hót, mê hoặc lão gia.Thấy lão phu nhân như vậy, tự nhiên sẽ gia tăng nịnh nọt.

Chương 288: Điều chỉnh kế hoạch mới