Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 289: Tân Quốc Công phủ hiển hách lẫy lừng
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dọc theo đường đi, mọi người cứ như vậy đều ẩn chứa tâm tư khác nhau, nhưng mặt ngoài lại hòa hợp sống với nhau, giữa tháng chín, hoa cúc nở nộ, đoàn người Tô phủ đến Thông Châu.Bọn họ xuống thuyền trước, theo đó đi xe từ Thông Châu, một đường trùng trùng điệp điệp vào kinh.Hoàng đế sớm phái quan viên Lại bộ an bài chu đáo, lại phái Lễ bộ Thượng Thư cùng Thị Lang đích thân đi nghênh đón Tô quốc công, dẫn đường cho bọn họ đến vị trí vô cùng tốt tại hoàng thành chính là tân Quốc Công phủ.Phủ đệ này nguyên bản là nơi ở của một vị quận vương, đơn giản là sau này không có con trai trưởng, tước vị là do con của di nương kế thừa, cấp bậc bị hạ xuống, sau lại thường xuyên phát sinh vô số sự tình, đến bây giờ không tư cách ở lại vương phủ này.Hoàng đế tự mình hạ phê chuẩn hạ chỉ, đem tòa nhà sửa lại sơ qua, sau đó ban cho Tô quốc Công ở.Tân Quốc Công phủ rất lớn, trung gian là một tòa đại viện có bảy cửa, hai bên trái phải còn có tòa viện 5 cửa và các sân vườn vắt ngang qua, mặt khác còn có nhiều hoa viên, biệt viện …vân vân, cây cối hoa cỏ mọc sum suê tươi tốt, đình đài lầu các, giả sơn ao hồ, rộng rãi nhìn không hết.Lễ bộ Thượng Thư mang theo các đồng liêu, nghênh đón Tô Nhân Vũ vào Quốc Công phủ, cũng không lưu lại lâu, chắp tay chúc:“Quốc Công, bản quan phải hồi cung phục mệnh. Quốc Công cần nghỉ ngơi trước, sau mới vào trong cung tạ ơn, quá vài ngày, không thiếu được phải mở tiệc chiêu đãi tân khách.”Tô Nhân Vũ mới chuyển nhà, còn hỗn độn nhiều thứ, cũng không nhiều lời khách sáo, nói cảm tạ xong liền tiễn khách, sau đó sai vài quản gia thu xếp gọn gàng chuyện nhà cửa, mang đến gia cụ phân ra rõ ràng.Hắn trước là muốn đem bản vẽ đến, nhìn một chút, nói với lão phu nhân:“ Chính viện thỉnh mẫu thân đến ở.”Lão phu nhân cười cười,“Ta làm cái gì phải ở chính viện, ngươi là Quốc Công nên ở đó. Ta ở phía đông, phía tây sẽ để lại cho đại thiếu gia ở. Quá vài năm hắn cũng phải thú thê .”Tô Nhân Vũ đáp ứng.Tô Nhân Vũ lại nhìn tiếp, chỉ vào mặt sau tây viện một chỗ có mười gian phòng nói:“Để Việt nhi ở nơi này đi.”Sau đó nhìn về phía Tô Mạt, cười cười, ngoắc nói:“Bọn nha đầu cũng đến xem, thích nghỉ ngơi ở đâu, chính mình chọn.”Tân Quốc Công phủ có kèm ba hoa viên, Trung viện và hai bên Đông Tây đều có hoa viên kẹp bên cạnh, mặt sau còn có đại hoa viên.Trong đại hoa viên có vài toà viện có cửa tách biệt, vừa vặn có thể cấp cho các vị tiểu thư ở.Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu nhi đến chọn trước.”
Dọc theo đường đi,
mọi người cứ như vậy đều ẩn chứa tâm tư khác nhau, nhưng mặt ngoài lại
hòa hợp sống với nhau, giữa tháng chín, hoa cúc nở nộ, đoàn người Tô phủ đến Thông Châu.
Bọn họ xuống thuyền trước, theo đó đi xe từ Thông Châu, một đường trùng trùng điệp điệp vào kinh.
Hoàng đế sớm phái quan viên Lại bộ an bài chu đáo, lại phái Lễ bộ Thượng Thư
cùng Thị Lang đích thân đi nghênh đón Tô quốc công, dẫn đường cho bọn họ đến vị trí vô cùng tốt tại hoàng thành chính là tân Quốc Công phủ.
Phủ đệ này nguyên bản là nơi ở của một vị quận vương, đơn giản là sau này
không có con trai trưởng, tước vị là do con của di nương kế thừa, cấp
bậc bị hạ xuống, sau lại thường xuyên phát sinh vô số sự tình, đến bây
giờ không tư cách ở lại vương phủ này.
Hoàng đế tự mình hạ phê chuẩn hạ chỉ, đem tòa nhà sửa lại sơ qua, sau đó ban cho Tô quốc Công ở.
Tân Quốc Công phủ rất lớn, trung gian là một tòa đại viện có bảy cửa, hai
bên trái phải còn có tòa viện 5 cửa và các sân vườn vắt ngang qua, mặt
khác còn có nhiều hoa viên, biệt viện …vân vân, cây cối hoa cỏ mọc sum
suê tươi tốt, đình đài lầu các, giả sơn ao hồ, rộng rãi nhìn không hết.
Lễ bộ Thượng Thư mang theo các đồng liêu, nghênh đón Tô Nhân Vũ vào Quốc
Công phủ, cũng không lưu lại lâu, chắp tay chúc:“Quốc Công, bản quan
phải hồi cung phục mệnh. Quốc Công cần nghỉ ngơi trước, sau mới vào
trong cung tạ ơn, quá vài ngày, không thiếu được phải mở tiệc chiêu đãi
tân khách.”
Tô Nhân Vũ mới chuyển nhà, còn hỗn độn nhiều thứ,
cũng không nhiều lời khách sáo, nói cảm tạ xong liền tiễn khách, sau đó
sai vài quản gia thu xếp gọn gàng chuyện nhà cửa, mang đến gia cụ phân
ra rõ ràng.
Hắn trước là muốn đem bản vẽ đến, nhìn một chút, nói với lão phu nhân:“ Chính viện thỉnh mẫu thân đến ở.”
Lão phu nhân cười cười,“Ta làm cái gì phải ở chính viện, ngươi là Quốc Công nên ở đó. Ta ở phía đông, phía tây sẽ để lại cho đại thiếu gia ở. Quá
vài năm hắn cũng phải thú thê .”
Tô Nhân Vũ đáp ứng.
Tô Nhân Vũ lại nhìn tiếp, chỉ vào mặt sau tây viện một chỗ có mười gian phòng nói:“Để Việt nhi ở nơi này đi.”
Sau đó nhìn về phía Tô Mạt, cười cười, ngoắc nói:“Bọn nha đầu cũng đến xem, thích nghỉ ngơi ở đâu, chính mình chọn.”
Tân Quốc Công phủ có kèm ba hoa viên, Trung viện và hai bên Đông Tây đều có hoa viên kẹp bên cạnh, mặt sau còn có đại hoa viên.
Trong đại hoa viên có vài toà viện có cửa tách biệt, vừa vặn có thể cấp cho các vị tiểu thư ở.
Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu nhi đến chọn trước.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dọc theo đường đi, mọi người cứ như vậy đều ẩn chứa tâm tư khác nhau, nhưng mặt ngoài lại hòa hợp sống với nhau, giữa tháng chín, hoa cúc nở nộ, đoàn người Tô phủ đến Thông Châu.Bọn họ xuống thuyền trước, theo đó đi xe từ Thông Châu, một đường trùng trùng điệp điệp vào kinh.Hoàng đế sớm phái quan viên Lại bộ an bài chu đáo, lại phái Lễ bộ Thượng Thư cùng Thị Lang đích thân đi nghênh đón Tô quốc công, dẫn đường cho bọn họ đến vị trí vô cùng tốt tại hoàng thành chính là tân Quốc Công phủ.Phủ đệ này nguyên bản là nơi ở của một vị quận vương, đơn giản là sau này không có con trai trưởng, tước vị là do con của di nương kế thừa, cấp bậc bị hạ xuống, sau lại thường xuyên phát sinh vô số sự tình, đến bây giờ không tư cách ở lại vương phủ này.Hoàng đế tự mình hạ phê chuẩn hạ chỉ, đem tòa nhà sửa lại sơ qua, sau đó ban cho Tô quốc Công ở.Tân Quốc Công phủ rất lớn, trung gian là một tòa đại viện có bảy cửa, hai bên trái phải còn có tòa viện 5 cửa và các sân vườn vắt ngang qua, mặt khác còn có nhiều hoa viên, biệt viện …vân vân, cây cối hoa cỏ mọc sum suê tươi tốt, đình đài lầu các, giả sơn ao hồ, rộng rãi nhìn không hết.Lễ bộ Thượng Thư mang theo các đồng liêu, nghênh đón Tô Nhân Vũ vào Quốc Công phủ, cũng không lưu lại lâu, chắp tay chúc:“Quốc Công, bản quan phải hồi cung phục mệnh. Quốc Công cần nghỉ ngơi trước, sau mới vào trong cung tạ ơn, quá vài ngày, không thiếu được phải mở tiệc chiêu đãi tân khách.”Tô Nhân Vũ mới chuyển nhà, còn hỗn độn nhiều thứ, cũng không nhiều lời khách sáo, nói cảm tạ xong liền tiễn khách, sau đó sai vài quản gia thu xếp gọn gàng chuyện nhà cửa, mang đến gia cụ phân ra rõ ràng.Hắn trước là muốn đem bản vẽ đến, nhìn một chút, nói với lão phu nhân:“ Chính viện thỉnh mẫu thân đến ở.”Lão phu nhân cười cười,“Ta làm cái gì phải ở chính viện, ngươi là Quốc Công nên ở đó. Ta ở phía đông, phía tây sẽ để lại cho đại thiếu gia ở. Quá vài năm hắn cũng phải thú thê .”Tô Nhân Vũ đáp ứng.Tô Nhân Vũ lại nhìn tiếp, chỉ vào mặt sau tây viện một chỗ có mười gian phòng nói:“Để Việt nhi ở nơi này đi.”Sau đó nhìn về phía Tô Mạt, cười cười, ngoắc nói:“Bọn nha đầu cũng đến xem, thích nghỉ ngơi ở đâu, chính mình chọn.”Tân Quốc Công phủ có kèm ba hoa viên, Trung viện và hai bên Đông Tây đều có hoa viên kẹp bên cạnh, mặt sau còn có đại hoa viên.Trong đại hoa viên có vài toà viện có cửa tách biệt, vừa vặn có thể cấp cho các vị tiểu thư ở.Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu nhi đến chọn trước.”