Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 304: Ai làm hỏng lễ phục của Mạt Mạt rồi 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lãm nguyệt lâu dùng để đãi khách vào ngày hè, mùa đông lạnh, cực ít mở của, ban đêm cũng không có người .Tô Mạt đem mệnh lệnh của mình dặn dò Lan Như, cho nàng truyền cho A Lí, sau đó bọn họ đi chấp hành.Tô Mạt muốn một thôn trang, yêu cầu im lặng, nàng nghĩ tạm thời tìm địa điểm tốt trước, cái khác từ từ sẽ tính.Biết Tĩnh thiếu gia sớm đã an bài tốt, dặn dò Lăng Nhược, nàng lấy ra một bản giấy tờ đất, Lan Như nắm hai khối dạ minh châu chiếu sáng.Tô Mạt nhìn thoáng qua, đây là ba tòa tương liên ở thôn trang phía đông ngoại ô, ruộng tốt ngàn mẫu, tiểu nhân cũng bảy tám trăm, hơn nữa trên đỉnh núi, vườn trái cây, thôn trang, tổng cộng có bốn năm ngàn mẫu địa phương.Lăng Nhược mím môi cười yếu ớt:“Thiếu gia nói, vài thôn trang này tiểu thư về quản, bên trong còn có cái khác thu hoạch, đều do tiểu thư chi phối, hắn tuyệt đối không hỏi, cũng sẽ không tìm hiểu, trừ phi ngươi chính mồm nói cho hắn.”Tô Mạt mở to mắt, Tĩnh thiếu gia thật đúng là hào phóng!Nơi kinh thành này, thiếu tiền nhiều lắm nha!Nàng đem giấy tờ đất giao cho Lăng Nhược,“Hai ngươi nhận lấy, chúng ta chậm rãi trù tính, cũng chưa cấp bách.”Nói thêm trong chốc lát, nàng cho hai người mang nàng trở về.Lúc xẹt qua sân của nhị tiểu thư, nàng trong lúc nhất thời tò mò, cho Lăng Nhược ghé vào nóc nhà nghe ngóng, cũng là khát khao được gả vào cung, chuyện phòng bị Tô Mạt cùng nàng tranh đoạt như thế nào.Tô Mạt lạnh lùng bĩu môi, mình không phải loại nữ nhân hậu viện này, nếu không phải vì Tô Nhân Vũ, nàng không tài nào sống được ở nơi này.Nàng phải làm làm chuyện đại sự.Tô Mạt trở lại sân của mình, nghỉ ngơi sớm, ngày thứ hai trời chưa sáng đã rời giường , rửa mặt chải đầu trang điểm để đi vào cung dự tiệc.Lúc này trong phủ bọn nha đầu mụ mụ cũng đã dậy bắt đầu chuẩn bị , các phòng nha đầu cũng bắt đầu chuẩn bị quần áo cho các tiểu thư, đêm qua đã phân loại rõ ràng, ủi và cất kĩ, sáng sớm trực tiếp mặc vào là được.Tô Mạt đánh giá một chút, lúc đó, sợ không phải ba tiếng chuông lúc rạng sáng, nàng cực kì buồn ngủ, một chút cũng không mở ra mắt được.Hoàng Oanh mím môi cười nói:“Tiểu thư ngủ tiếp một lát đi, chúng ta đều thu xếp tốt rồi, chờ đến giờ Dần kêu tiểu thư dậy là được.”Bên ngoài bọn nha đầu bận rộn đủ việc, lại không nghe thấy , Tô Mạt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại, còn ngáp từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng dậy vào giờ Dần.

Lãm nguyệt lâu dùng để đãi khách vào ngày hè, mùa đông lạnh, cực ít mở của, ban đêm cũng không có người .

Tô Mạt đem mệnh lệnh của mình dặn dò Lan Như, cho nàng truyền cho A Lí, sau đó bọn họ đi chấp hành.

Tô Mạt muốn một thôn trang, yêu cầu im lặng, nàng nghĩ tạm thời tìm địa điểm tốt trước, cái khác từ từ sẽ tính.

Biết Tĩnh thiếu gia sớm đã an bài tốt, dặn dò Lăng Nhược, nàng lấy ra một
bản giấy tờ đất, Lan Như nắm hai khối dạ minh châu chiếu sáng.

Tô Mạt nhìn thoáng qua, đây là ba tòa tương liên ở thôn trang phía đông
ngoại ô, ruộng tốt ngàn mẫu, tiểu nhân cũng bảy tám trăm, hơn nữa trên
đỉnh núi, vườn trái cây, thôn trang, tổng cộng có bốn năm ngàn mẫu địa
phương.

Lăng Nhược mím môi cười yếu ớt:“Thiếu gia nói, vài thôn
trang này tiểu thư về quản, bên trong còn có cái khác thu hoạch, đều do
tiểu thư chi phối, hắn tuyệt đối không hỏi, cũng sẽ không tìm hiểu, trừ
phi ngươi chính mồm nói cho hắn.”

Tô Mạt mở to mắt, Tĩnh thiếu gia thật đúng là hào phóng!

Nơi kinh thành này, thiếu tiền nhiều lắm nha!

Nàng đem giấy tờ đất giao cho Lăng Nhược,“Hai ngươi nhận lấy, chúng ta chậm rãi trù tính, cũng chưa cấp bách.”

Nói thêm trong chốc lát, nàng cho hai người mang nàng trở về.

Lúc xẹt qua sân của nhị tiểu thư, nàng trong lúc nhất thời tò mò, cho Lăng
Nhược ghé vào nóc nhà nghe ngóng, cũng là khát khao được gả vào cung,
chuyện phòng bị Tô Mạt cùng nàng tranh đoạt như thế nào.

Tô Mạt
lạnh lùng bĩu môi, mình không phải loại nữ nhân hậu viện này, nếu không
phải vì Tô Nhân Vũ, nàng không tài nào sống được ở nơi này.

Nàng phải làm làm chuyện đại sự.

Tô Mạt trở lại sân của mình, nghỉ ngơi sớm, ngày thứ hai trời chưa sáng đã rời giường , rửa mặt chải đầu trang điểm để đi vào cung dự tiệc.

Lúc này trong phủ bọn nha đầu mụ mụ cũng đã dậy bắt đầu chuẩn bị , các
phòng nha đầu cũng bắt đầu chuẩn bị quần áo cho các tiểu thư, đêm qua đã phân loại rõ ràng, ủi và cất kĩ, sáng sớm trực tiếp mặc vào là được.

Tô Mạt đánh giá một chút, lúc đó, sợ không phải ba tiếng chuông lúc rạng
sáng, nàng cực kì buồn ngủ, một chút cũng không mở ra mắt được.

Hoàng Oanh mím môi cười nói:“Tiểu thư ngủ tiếp một lát đi, chúng ta đều thu
xếp tốt rồi, chờ đến giờ Dần kêu tiểu thư dậy là được.”

Bên ngoài bọn nha đầu bận rộn đủ việc, lại không nghe thấy , Tô Mạt lại tiếp tục
chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại, còn ngáp từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng dậy vào giờ Dần.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lãm nguyệt lâu dùng để đãi khách vào ngày hè, mùa đông lạnh, cực ít mở của, ban đêm cũng không có người .Tô Mạt đem mệnh lệnh của mình dặn dò Lan Như, cho nàng truyền cho A Lí, sau đó bọn họ đi chấp hành.Tô Mạt muốn một thôn trang, yêu cầu im lặng, nàng nghĩ tạm thời tìm địa điểm tốt trước, cái khác từ từ sẽ tính.Biết Tĩnh thiếu gia sớm đã an bài tốt, dặn dò Lăng Nhược, nàng lấy ra một bản giấy tờ đất, Lan Như nắm hai khối dạ minh châu chiếu sáng.Tô Mạt nhìn thoáng qua, đây là ba tòa tương liên ở thôn trang phía đông ngoại ô, ruộng tốt ngàn mẫu, tiểu nhân cũng bảy tám trăm, hơn nữa trên đỉnh núi, vườn trái cây, thôn trang, tổng cộng có bốn năm ngàn mẫu địa phương.Lăng Nhược mím môi cười yếu ớt:“Thiếu gia nói, vài thôn trang này tiểu thư về quản, bên trong còn có cái khác thu hoạch, đều do tiểu thư chi phối, hắn tuyệt đối không hỏi, cũng sẽ không tìm hiểu, trừ phi ngươi chính mồm nói cho hắn.”Tô Mạt mở to mắt, Tĩnh thiếu gia thật đúng là hào phóng!Nơi kinh thành này, thiếu tiền nhiều lắm nha!Nàng đem giấy tờ đất giao cho Lăng Nhược,“Hai ngươi nhận lấy, chúng ta chậm rãi trù tính, cũng chưa cấp bách.”Nói thêm trong chốc lát, nàng cho hai người mang nàng trở về.Lúc xẹt qua sân của nhị tiểu thư, nàng trong lúc nhất thời tò mò, cho Lăng Nhược ghé vào nóc nhà nghe ngóng, cũng là khát khao được gả vào cung, chuyện phòng bị Tô Mạt cùng nàng tranh đoạt như thế nào.Tô Mạt lạnh lùng bĩu môi, mình không phải loại nữ nhân hậu viện này, nếu không phải vì Tô Nhân Vũ, nàng không tài nào sống được ở nơi này.Nàng phải làm làm chuyện đại sự.Tô Mạt trở lại sân của mình, nghỉ ngơi sớm, ngày thứ hai trời chưa sáng đã rời giường , rửa mặt chải đầu trang điểm để đi vào cung dự tiệc.Lúc này trong phủ bọn nha đầu mụ mụ cũng đã dậy bắt đầu chuẩn bị , các phòng nha đầu cũng bắt đầu chuẩn bị quần áo cho các tiểu thư, đêm qua đã phân loại rõ ràng, ủi và cất kĩ, sáng sớm trực tiếp mặc vào là được.Tô Mạt đánh giá một chút, lúc đó, sợ không phải ba tiếng chuông lúc rạng sáng, nàng cực kì buồn ngủ, một chút cũng không mở ra mắt được.Hoàng Oanh mím môi cười nói:“Tiểu thư ngủ tiếp một lát đi, chúng ta đều thu xếp tốt rồi, chờ đến giờ Dần kêu tiểu thư dậy là được.”Bên ngoài bọn nha đầu bận rộn đủ việc, lại không nghe thấy , Tô Mạt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại, còn ngáp từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng dậy vào giờ Dần.

Chương 304: Ai làm hỏng lễ phục của Mạt Mạt rồi 03