Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 357: Tiến cung 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Kha và nữ hài tử bên cạnh châm chọc nói:“Đã nói nàng ta là đồ ngu ngốc, có thể hiểu biết lễ nghĩa đã tốt lắm rồi, còn đọc sách cái nỗi gì, không cấm giày xéo sách vở. Chỉ sợ học vài ba năm, nàng ta cũng không quen mặt sách, sách cũng quen nàng ta rồi. Ta thấy nàng ta giống như Hoàng Phủ Cẩn, là thứ thô lỗ không đầu óc. Suốt ngày khoe khoang .”Nữ hài tử kia không vui nói:“Nhị điện hạ cũng tốt, bất quá cư xử có chút lạnh lùng, ngươi không nên nói không tốt sau lưng hắn. Về sau ta còn muốn...... Tô Mạt này cũng chả ra sao cả, nhìn tròng mắt nàng ta đảo như bi là biết nàng ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa. Ta nghe nói, nàng ta là con riêng, là thứ hạ lưu thấp hèn. Bệ hạ thế nhưng lại cho nàng tiến cung, cũng không sợ nàng ta sẽ hù dọa người khác sao.”Tô Mạt tức giận đến nỗi lửa giận hắt lên bừng bừng, dám nói nàng là thứ đồ hạ lưu, bọn họ cả nhà đều là thứ đồ hạ lưu.Xem nàng làm như thế nào khiến cho Tống gia xúi quẩy.Nàng cau có mặt mày, quay đầu lạnh lùng trừng mắt với bọn chúng, hừ nói:“Dám nghị luận xằng bậy hành vi của bệ ha, chém đầu!”Nữ hài tử kia là tiểu thư Tống gia, từ thuở nhỏ được Hoàng quý phi yêu thích, được đón vào trong cung để cùng nữ nhi mình cùng nhau học tập, nay đến đây học chung.Từ nhỏ đến lớn, nàng ta nhận được đều là giống như đãi ngộ của công chúa, sao có thể bị người khác chỉ trích ?Nàng ta từ từ đứng lên,“Tô Mạt, ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Bệ hạ là dượng ta, ngươi tính là cái thứ gì?”Tô Mạt hướng nàng làm cái mặt quỷ:“Ta không phải thứ đồ gì cả, ngươi mới là thứ đồ này nọ, mà còn là thứ đồ xấu xa.”Nam hài tử nhìn nữ hài tử cãi nhau cầm ỹ liền huýt sáo, ném sách, Triệu tiên sinh chưa từng gặp qua trận chiến như kiểu này, tức giận đến râu tóc rung rung,“Ngươi, các ngươi, câm miệng!”Hắn thở phì phì tiến lên phía trước, lấy cái thước đạp mạnh một cái, đập mạnh đến nỗi tê cả tay, đành phải chỉ vào các nàng run run nói:“Riêng có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy!”Bên kia Hoàng Phủ Kha nổi giận, sai cung nữ tiến lên đánh Tô Mạt, Tống tiểu thư cũng nhảy cẫng lên kêu người tới, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đứng ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa ung dung xem náo nhiệt, đại tiểu thư gấp đến độ chỉ sợ Tô Mạt bị thiệt thòi.Đại tiểu thư nói với cung nữ đứng bên cạnh nàng:“Làm phiền tỷ tỷ, có thể đi tìm thư đồng của thái tử điện hạ đến hay không ?”Tô Trì đến đây, vừa có thể quản được Tô Mạt lại có năng lực uy hiếp mấy nữ hài tử kia.Dù sao hắn cũng là thư đồng của thái tử, có thể đại diện cho thái tử .Tiểu cung nữ lĩnh mệnh vội đi.
Hoàng Phủ Kha và nữ
hài tử bên cạnh châm chọc nói:“Đã nói nàng ta là đồ ngu ngốc, có thể
hiểu biết lễ nghĩa đã tốt lắm rồi, còn đọc sách cái nỗi gì, không cấm
giày xéo sách vở. Chỉ sợ học vài ba năm, nàng ta cũng không quen mặt
sách, sách cũng quen nàng ta rồi. Ta thấy nàng ta giống như Hoàng Phủ
Cẩn, là thứ thô lỗ không đầu óc. Suốt ngày khoe khoang .”
Nữ hài
tử kia không vui nói:“Nhị điện hạ cũng tốt, bất quá cư xử có chút lạnh
lùng, ngươi không nên nói không tốt sau lưng hắn. Về sau ta còn
muốn...... Tô Mạt này cũng chả ra sao cả, nhìn tròng mắt nàng ta đảo như bi là biết nàng ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa. Ta nghe nói, nàng ta là con riêng, là thứ hạ lưu thấp hèn. Bệ hạ thế nhưng lại cho nàng tiến
cung, cũng không sợ nàng ta sẽ hù dọa người khác sao.”
Tô Mạt tức giận đến nỗi lửa giận hắt lên bừng bừng, dám nói nàng là thứ đồ hạ lưu, bọn họ cả nhà đều là thứ đồ hạ lưu.
Xem nàng làm như thế nào khiến cho Tống gia xúi quẩy.
Nàng cau có mặt mày, quay đầu lạnh lùng trừng mắt với bọn chúng, hừ nói:“Dám nghị luận xằng bậy hành vi của bệ ha, chém đầu!”
Nữ hài tử kia là tiểu thư Tống gia, từ thuở nhỏ được Hoàng quý phi yêu
thích, được đón vào trong cung để cùng nữ nhi mình cùng nhau học tập,
nay đến đây học chung.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta nhận được đều là giống như đãi ngộ của công chúa, sao có thể bị người khác chỉ trích ?
Nàng ta từ từ đứng lên,“Tô Mạt, ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Bệ hạ là dượng ta, ngươi tính là cái thứ gì?”
Tô Mạt hướng nàng làm cái mặt quỷ:“Ta không phải thứ đồ gì cả, ngươi mới là thứ đồ này nọ, mà còn là thứ đồ xấu xa.”
Nam hài tử nhìn nữ hài tử cãi nhau cầm ỹ liền huýt sáo, ném sách, Triệu
tiên sinh chưa từng gặp qua trận chiến như kiểu này, tức giận đến râu
tóc rung rung,“Ngươi, các ngươi, câm miệng!”
Hắn thở phì phì tiến lên phía trước, lấy cái thước đạp mạnh một cái, đập mạnh đến nỗi tê cả
tay, đành phải chỉ vào các nàng run run nói:“Riêng có nữ tử cùng tiểu
nhân là khó dạy!”
Bên kia Hoàng Phủ Kha nổi giận, sai cung nữ
tiến lên đánh Tô Mạt, Tống tiểu thư cũng nhảy cẫng lên kêu người tới,
nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đứng ở một bên vui sướng khi người khác
gặp họa ung dung xem náo nhiệt, đại tiểu thư gấp đến độ chỉ sợ Tô Mạt bị thiệt thòi.
Đại tiểu thư nói với cung nữ đứng bên cạnh nàng:“Làm phiền tỷ tỷ, có thể đi tìm thư đồng của thái tử điện hạ đến hay không ?”
Tô Trì đến đây, vừa có thể quản được Tô Mạt lại có năng lực uy hiếp mấy nữ hài tử kia.
Dù sao hắn cũng là thư đồng của thái tử, có thể đại diện cho thái tử .
Tiểu cung nữ lĩnh mệnh vội đi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Kha và nữ hài tử bên cạnh châm chọc nói:“Đã nói nàng ta là đồ ngu ngốc, có thể hiểu biết lễ nghĩa đã tốt lắm rồi, còn đọc sách cái nỗi gì, không cấm giày xéo sách vở. Chỉ sợ học vài ba năm, nàng ta cũng không quen mặt sách, sách cũng quen nàng ta rồi. Ta thấy nàng ta giống như Hoàng Phủ Cẩn, là thứ thô lỗ không đầu óc. Suốt ngày khoe khoang .”Nữ hài tử kia không vui nói:“Nhị điện hạ cũng tốt, bất quá cư xử có chút lạnh lùng, ngươi không nên nói không tốt sau lưng hắn. Về sau ta còn muốn...... Tô Mạt này cũng chả ra sao cả, nhìn tròng mắt nàng ta đảo như bi là biết nàng ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa. Ta nghe nói, nàng ta là con riêng, là thứ hạ lưu thấp hèn. Bệ hạ thế nhưng lại cho nàng tiến cung, cũng không sợ nàng ta sẽ hù dọa người khác sao.”Tô Mạt tức giận đến nỗi lửa giận hắt lên bừng bừng, dám nói nàng là thứ đồ hạ lưu, bọn họ cả nhà đều là thứ đồ hạ lưu.Xem nàng làm như thế nào khiến cho Tống gia xúi quẩy.Nàng cau có mặt mày, quay đầu lạnh lùng trừng mắt với bọn chúng, hừ nói:“Dám nghị luận xằng bậy hành vi của bệ ha, chém đầu!”Nữ hài tử kia là tiểu thư Tống gia, từ thuở nhỏ được Hoàng quý phi yêu thích, được đón vào trong cung để cùng nữ nhi mình cùng nhau học tập, nay đến đây học chung.Từ nhỏ đến lớn, nàng ta nhận được đều là giống như đãi ngộ của công chúa, sao có thể bị người khác chỉ trích ?Nàng ta từ từ đứng lên,“Tô Mạt, ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Bệ hạ là dượng ta, ngươi tính là cái thứ gì?”Tô Mạt hướng nàng làm cái mặt quỷ:“Ta không phải thứ đồ gì cả, ngươi mới là thứ đồ này nọ, mà còn là thứ đồ xấu xa.”Nam hài tử nhìn nữ hài tử cãi nhau cầm ỹ liền huýt sáo, ném sách, Triệu tiên sinh chưa từng gặp qua trận chiến như kiểu này, tức giận đến râu tóc rung rung,“Ngươi, các ngươi, câm miệng!”Hắn thở phì phì tiến lên phía trước, lấy cái thước đạp mạnh một cái, đập mạnh đến nỗi tê cả tay, đành phải chỉ vào các nàng run run nói:“Riêng có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy!”Bên kia Hoàng Phủ Kha nổi giận, sai cung nữ tiến lên đánh Tô Mạt, Tống tiểu thư cũng nhảy cẫng lên kêu người tới, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đứng ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa ung dung xem náo nhiệt, đại tiểu thư gấp đến độ chỉ sợ Tô Mạt bị thiệt thòi.Đại tiểu thư nói với cung nữ đứng bên cạnh nàng:“Làm phiền tỷ tỷ, có thể đi tìm thư đồng của thái tử điện hạ đến hay không ?”Tô Trì đến đây, vừa có thể quản được Tô Mạt lại có năng lực uy hiếp mấy nữ hài tử kia.Dù sao hắn cũng là thư đồng của thái tử, có thể đại diện cho thái tử .Tiểu cung nữ lĩnh mệnh vội đi.