Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 358: Tiến cung 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Ngươi là đứa con riêng đáng xấu hổ, bất quá là Tô quốc Công ở bên ngoài cùng nữ nhân không đứng đắn sinh hạ, ngươi còn tự coi mình là thiên kim tiểu thư thật sao!”Tống tiểu thư tức giận đến lệch mũi, bắt đầu táo bạo vạch trần gốc gác của Tô Mạt, điều này là nàng sai người đi thăm dò nghe được từ miệng mấy người lớn trong nhà mới biết được.Bên ngoài thịnh truyền Tô Mạt chính là Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cùng kỹ nữ sinh ra, làm bộ nói là nghĩa nữ mang về nhà.Hoàng Phủ Kha lập tức kêu la nói:“Lôi nàng ta đi ra ngoài, chúng ta không muốn cùng nhau đọc sách với thứ tiểu tạp chủng.”Tô Mạt trong lòng cười lạnh, dò xét chỗ trống, nhìn thấy cái nghiên mực ở trên bàn lợi dụng lúc người khác không chuẩn bị liền đập qua.Thần thái bình tĩnh, động tác lại vừa nhanh vừa độc.Nghiên mực bao gồm cả mực nước, bất ngờ nện vào trên vai Tống tiểu thư, đau đến nỗi nàng ta kêu lên oai oái, lập tức khóc lớn, sai người xông lên đánh Tô Mạt.Hoàng Phủ Kha cũng bưng lên nghiên mực đập lại.Tô Mạt thân mình linh hoạt, hơn nữa có tập nội công, lại học tiểu cầm nã thủ, ứng phó như thường.Dạo gần đây, nàng một chút cũng không thụt lùi.Tay mắt lanh lẹ đem đại tiểu thư đẩy sang bên cạnh, sai người bảo hộ nàng ta, nàng thì huỵch huỵch trốn dưới gầm bàn, né tránh nghiên mực của Hoàng Phủ Kha, sau đó giơ tay tiếp được, lại vươn tay ném trở về.Lần này đập trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời máu chảy như trút nước.Triệu học sĩ tức giận đến nỗi ngồi đơ ở ghế trên, hít thở khó nhọc, trợn trắng mắt. Thanh danh cả đời của hắn, liền như vậy bị hủy rồi.Cho dù là giảng bài cho thái tử, ngũ hoàng tử, hắn đều chưa từng bị chịu qua một chút tức bực.Nay thế nhưng mỗi người đều không đem hắn để vào mắt, bọn nhỏ mới sáu bảy tám tuổi đã dám làm phản.Hắn vươn tay chỉ chỉ, lập tức ngã bất tỉnh nhân sự.Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư chửi bậy, sai cung nữ đi lên đánh Tô Mạt, kết quả một đám cũng không ai dám tới gần.Tô Mạt tự mình chiếm đóng ở một khu bàn học, đồ đạc trên bàn không cần biết là của ai, cứ thấy nghiên mực cùng sách vở là vơ lấy, càng nhiều mực nước càng tốt.Quăng hết ra xa, mực nước đầm đìa, cả những người đứng xem xung quanh cũng mặt mũi lấm lem dính mực.Nàng đem chống tay cạnh sườn, đứng giữa trung tâm, hướng Tống tiểu thư các nàng ngoắc đầu ngón tay,“Đến đây a!”Tống tiểu thư bị nàng đập cánh tay trái đều không nâng lên được, tay phải quơ lấy cái chặn giấy nện qua.Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.

“Ngươi là đứa con
riêng đáng xấu hổ, bất quá là Tô quốc Công ở bên ngoài cùng nữ nhân
không đứng đắn sinh hạ, ngươi còn tự coi mình là thiên kim tiểu thư thật sao!”

Tống tiểu thư tức giận đến lệch mũi, bắt đầu táo bạo vạch
trần gốc gác của Tô Mạt, điều này là nàng sai người đi thăm dò nghe được từ miệng mấy người lớn trong nhà mới biết được.

Bên ngoài thịnh truyền Tô Mạt chính là Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cùng kỹ nữ sinh ra, làm bộ nói là nghĩa nữ mang về nhà.

Hoàng Phủ Kha lập tức kêu la nói:“Lôi nàng ta đi ra ngoài, chúng ta không muốn cùng nhau đọc sách với thứ tiểu tạp chủng.”

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, dò xét chỗ trống, nhìn thấy cái nghiên mực ở
trên bàn lợi dụng lúc người khác không chuẩn bị liền đập qua.

Thần thái bình tĩnh, động tác lại vừa nhanh vừa độc.

Nghiên mực bao gồm cả mực nước, bất ngờ nện vào trên vai Tống tiểu thư, đau
đến nỗi nàng ta kêu lên oai oái, lập tức khóc lớn, sai người xông lên
đánh Tô Mạt.

Hoàng Phủ Kha cũng bưng lên nghiên mực đập lại.

Tô Mạt thân mình linh hoạt, hơn nữa có tập nội công, lại học tiểu cầm nã thủ, ứng phó như thường.

Dạo gần đây, nàng một chút cũng không thụt lùi.

Tay mắt lanh lẹ đem đại tiểu thư đẩy sang bên cạnh, sai người bảo hộ nàng
ta, nàng thì huỵch huỵch trốn dưới gầm bàn, né tránh nghiên mực của
Hoàng Phủ Kha, sau đó giơ tay tiếp được, lại vươn tay ném trở về.

Lần này đập trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời máu chảy như trút nước.

Triệu học sĩ tức giận đến nỗi ngồi đơ ở ghế trên, hít thở khó nhọc, trợn
trắng mắt. Thanh danh cả đời của hắn, liền như vậy bị hủy rồi.

Cho dù là giảng bài cho thái tử, ngũ hoàng tử, hắn đều chưa từng bị chịu
qua một chút tức bực.Nay thế nhưng mỗi người đều không đem hắn để vào
mắt, bọn nhỏ mới sáu bảy tám tuổi đã dám làm phản.

Hắn vươn tay chỉ chỉ, lập tức ngã bất tỉnh nhân sự.

Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư chửi bậy, sai cung nữ đi lên đánh Tô Mạt, kết quả một đám cũng không ai dám tới gần.

Tô Mạt tự mình chiếm đóng ở một khu bàn học, đồ đạc trên bàn không cần
biết là của ai, cứ thấy nghiên mực cùng sách vở là vơ lấy, càng nhiều
mực nước càng tốt.

Quăng hết ra xa, mực nước đầm đìa, cả những người đứng xem xung quanh cũng mặt mũi lấm lem dính mực.

Nàng đem chống tay cạnh sườn, đứng giữa trung tâm, hướng Tống tiểu thư các nàng ngoắc đầu ngón tay,“Đến đây a!”

Tống tiểu thư bị nàng đập cánh tay trái đều không nâng lên được, tay phải quơ lấy cái chặn giấy nện qua.

Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Ngươi là đứa con riêng đáng xấu hổ, bất quá là Tô quốc Công ở bên ngoài cùng nữ nhân không đứng đắn sinh hạ, ngươi còn tự coi mình là thiên kim tiểu thư thật sao!”Tống tiểu thư tức giận đến lệch mũi, bắt đầu táo bạo vạch trần gốc gác của Tô Mạt, điều này là nàng sai người đi thăm dò nghe được từ miệng mấy người lớn trong nhà mới biết được.Bên ngoài thịnh truyền Tô Mạt chính là Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cùng kỹ nữ sinh ra, làm bộ nói là nghĩa nữ mang về nhà.Hoàng Phủ Kha lập tức kêu la nói:“Lôi nàng ta đi ra ngoài, chúng ta không muốn cùng nhau đọc sách với thứ tiểu tạp chủng.”Tô Mạt trong lòng cười lạnh, dò xét chỗ trống, nhìn thấy cái nghiên mực ở trên bàn lợi dụng lúc người khác không chuẩn bị liền đập qua.Thần thái bình tĩnh, động tác lại vừa nhanh vừa độc.Nghiên mực bao gồm cả mực nước, bất ngờ nện vào trên vai Tống tiểu thư, đau đến nỗi nàng ta kêu lên oai oái, lập tức khóc lớn, sai người xông lên đánh Tô Mạt.Hoàng Phủ Kha cũng bưng lên nghiên mực đập lại.Tô Mạt thân mình linh hoạt, hơn nữa có tập nội công, lại học tiểu cầm nã thủ, ứng phó như thường.Dạo gần đây, nàng một chút cũng không thụt lùi.Tay mắt lanh lẹ đem đại tiểu thư đẩy sang bên cạnh, sai người bảo hộ nàng ta, nàng thì huỵch huỵch trốn dưới gầm bàn, né tránh nghiên mực của Hoàng Phủ Kha, sau đó giơ tay tiếp được, lại vươn tay ném trở về.Lần này đập trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời máu chảy như trút nước.Triệu học sĩ tức giận đến nỗi ngồi đơ ở ghế trên, hít thở khó nhọc, trợn trắng mắt. Thanh danh cả đời của hắn, liền như vậy bị hủy rồi.Cho dù là giảng bài cho thái tử, ngũ hoàng tử, hắn đều chưa từng bị chịu qua một chút tức bực.Nay thế nhưng mỗi người đều không đem hắn để vào mắt, bọn nhỏ mới sáu bảy tám tuổi đã dám làm phản.Hắn vươn tay chỉ chỉ, lập tức ngã bất tỉnh nhân sự.Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư chửi bậy, sai cung nữ đi lên đánh Tô Mạt, kết quả một đám cũng không ai dám tới gần.Tô Mạt tự mình chiếm đóng ở một khu bàn học, đồ đạc trên bàn không cần biết là của ai, cứ thấy nghiên mực cùng sách vở là vơ lấy, càng nhiều mực nước càng tốt.Quăng hết ra xa, mực nước đầm đìa, cả những người đứng xem xung quanh cũng mặt mũi lấm lem dính mực.Nàng đem chống tay cạnh sườn, đứng giữa trung tâm, hướng Tống tiểu thư các nàng ngoắc đầu ngón tay,“Đến đây a!”Tống tiểu thư bị nàng đập cánh tay trái đều không nâng lên được, tay phải quơ lấy cái chặn giấy nện qua.Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.

Chương 358: Tiến cung 05