Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 370: Học đường là thiên hạ của nàng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vị trí bên cạnh hắn đều không có người ngồi, không ai dám ngồi chung với hắn.Tô Mạt nghĩ tới đi, đột nhiên bị người khác ngăn lại.Hoàng Phủ Giới vui mừng nhìn nàng,“Tô Mạt, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, sao giờ mới đến. Ngươi ngồi cùng ta đi.”Tô Mạt nhíu mi,“Ta ngồi cùng tỷ tỷ, ngươi là nam hài tử, ta là nữ hài tử, không thể ngồi cùng nhau .”Hoàng Phủ Giới thất vọng nhìn nàng, bĩu môi, lấy ra cái cung dây thun của mình nói,“Cái này cho ngươi chơi đó.”Không chấp nhận cho Tô Mạt cự tuyệt liền nhét vào trong lòng nàng, bày ra một tư thế nếu ngươi dám trả lại ta, ta sẽ không tốt với ngươi nữa.Tô Mạt cười cười,“Đa tạ, ta đây sẽ không khách khí chơi vài ngày.”Hoàng Phủ Giới vui vẻ cười, vẻ mặt ngạo nghễ nói:“Chơi thì chơi.”Đại tiểu thư nhíu mi nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Tô Mạt lập tức đem cung trả lại cho Hoàng Phủ Giới,“Tỷ tỷ của ta không cho ta lấy đồ của người khác.”Hoàng Phủ Giới trong thoáng chốc xù lông lên,“Cái gì người khác, ta chỉ là tặng cho ngươi chơi đùa.”Tô Mạt lắc đầu, Hoàng Phủ Giới lập tức nổi giận,“Ngươi như thế nào có thể như vậy. Ta là một đại nam nhân, cùng chơi với ngươi cái tiểu nữ oa nhi, ngươi còn chịu thiệt gì nữa ?”Tô Mạt ngẩn ra, tiểu tử này, rõ ràng miệng còn hôi sữa, còn nói nàng là nữ oa nhi.Nàng hừ nói:“Ngươi không phải còn nhỏ hơn sao.”So với nàng còn nhỏ hơn hai tháng đó.Hoàng Phủ Giới thấy nàng như vậy càng bực bội,“Ai cần chơi với ngươi chứ? Ta bất quá là chọc ngươi thôi.” Hắn một tay đoạt lại cái cung, hầm hừ ngồi ở trên ghế.Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm ôn nhuận trong trẻo của Ngũ hoàng tử, sau đó là thanh âm có chút trầm lãnh của Thái tử.“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ tới .”Mọi người một trận ồn ào.Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn ngồi ở chỗ kia, tầm mắt lạnh băng của hắn vượt qua bao sự cản trở để tìm gặp ánh mắt nàng.Tô Mạt nhếch khóe môi, hướng hắn hấp háy mắt.Hoàng Phủ Cẩn cụp mắt xuống, cúi đầu, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.Thái tử cùng Ngũ điện hạ đều nhìn qua phía Tô Mạt bên này, một người mặc cẩm bào màu vàng thêu hình rồng, một người khác mặc áo bào tím sẫm, một người ôn nhuận như ngọc, một người tuấn mỹ âm nhu.Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt âm trầm của Tô Trì.
Vị trí bên cạnh hắn đều không có người ngồi, không ai dám ngồi chung với hắn.
Tô Mạt nghĩ tới đi, đột nhiên bị người khác ngăn lại.
Hoàng Phủ Giới vui mừng nhìn nàng,“Tô Mạt, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, sao giờ mới đến. Ngươi ngồi cùng ta đi.”
Tô Mạt nhíu mi,“Ta ngồi cùng tỷ tỷ, ngươi là nam hài tử, ta là nữ hài tử, không thể ngồi cùng nhau .”
Hoàng Phủ Giới thất vọng nhìn nàng, bĩu môi, lấy ra cái cung dây thun của mình nói,“Cái này cho ngươi chơi đó.”
Không chấp nhận cho Tô Mạt cự tuyệt liền nhét vào trong lòng nàng, bày ra một tư thế nếu ngươi dám trả lại ta, ta sẽ không tốt với ngươi nữa.
Tô Mạt cười cười,“Đa tạ, ta đây sẽ không khách khí chơi vài ngày.”
Hoàng Phủ Giới vui vẻ cười, vẻ mặt ngạo nghễ nói:“Chơi thì chơi.”
Đại tiểu thư nhíu mi nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Tô Mạt lập tức đem cung
trả lại cho Hoàng Phủ Giới,“Tỷ tỷ của ta không cho ta lấy đồ của người
khác.”
Hoàng Phủ Giới trong thoáng chốc xù lông lên,“Cái gì người khác, ta chỉ là tặng cho ngươi chơi đùa.”
Tô Mạt lắc đầu, Hoàng Phủ Giới lập tức nổi giận,“Ngươi như thế nào có thể
như vậy. Ta là một đại nam nhân, cùng chơi với ngươi cái tiểu nữ oa nhi, ngươi còn chịu thiệt gì nữa ?”
Tô Mạt ngẩn ra, tiểu tử này, rõ ràng miệng còn hôi sữa, còn nói nàng là nữ oa nhi.
Nàng hừ nói:“Ngươi không phải còn nhỏ hơn sao.”
So với nàng còn nhỏ hơn hai tháng đó.
Hoàng Phủ Giới thấy nàng như vậy càng bực bội,“Ai cần chơi với ngươi chứ? Ta
bất quá là chọc ngươi thôi.” Hắn một tay đoạt lại cái cung, hầm hừ ngồi ở trên ghế.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm ôn nhuận trong trẻo của Ngũ hoàng tử, sau đó là thanh âm có chút trầm lãnh của Thái tử.
“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ tới .”
Mọi người một trận ồn ào.
Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn ngồi ở chỗ kia, tầm mắt lạnh
băng của hắn vượt qua bao sự cản trở để tìm gặp ánh mắt nàng.
Tô Mạt nhếch khóe môi, hướng hắn hấp háy mắt.
Hoàng Phủ Cẩn cụp mắt xuống, cúi đầu, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Thái tử cùng Ngũ điện hạ đều nhìn qua phía Tô Mạt bên này, một người mặc cẩm bào màu vàng thêu hình rồng, một người khác mặc áo bào tím sẫm, một
người ôn nhuận như ngọc, một người tuấn mỹ âm nhu.
Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt âm trầm của Tô Trì.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vị trí bên cạnh hắn đều không có người ngồi, không ai dám ngồi chung với hắn.Tô Mạt nghĩ tới đi, đột nhiên bị người khác ngăn lại.Hoàng Phủ Giới vui mừng nhìn nàng,“Tô Mạt, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, sao giờ mới đến. Ngươi ngồi cùng ta đi.”Tô Mạt nhíu mi,“Ta ngồi cùng tỷ tỷ, ngươi là nam hài tử, ta là nữ hài tử, không thể ngồi cùng nhau .”Hoàng Phủ Giới thất vọng nhìn nàng, bĩu môi, lấy ra cái cung dây thun của mình nói,“Cái này cho ngươi chơi đó.”Không chấp nhận cho Tô Mạt cự tuyệt liền nhét vào trong lòng nàng, bày ra một tư thế nếu ngươi dám trả lại ta, ta sẽ không tốt với ngươi nữa.Tô Mạt cười cười,“Đa tạ, ta đây sẽ không khách khí chơi vài ngày.”Hoàng Phủ Giới vui vẻ cười, vẻ mặt ngạo nghễ nói:“Chơi thì chơi.”Đại tiểu thư nhíu mi nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Tô Mạt lập tức đem cung trả lại cho Hoàng Phủ Giới,“Tỷ tỷ của ta không cho ta lấy đồ của người khác.”Hoàng Phủ Giới trong thoáng chốc xù lông lên,“Cái gì người khác, ta chỉ là tặng cho ngươi chơi đùa.”Tô Mạt lắc đầu, Hoàng Phủ Giới lập tức nổi giận,“Ngươi như thế nào có thể như vậy. Ta là một đại nam nhân, cùng chơi với ngươi cái tiểu nữ oa nhi, ngươi còn chịu thiệt gì nữa ?”Tô Mạt ngẩn ra, tiểu tử này, rõ ràng miệng còn hôi sữa, còn nói nàng là nữ oa nhi.Nàng hừ nói:“Ngươi không phải còn nhỏ hơn sao.”So với nàng còn nhỏ hơn hai tháng đó.Hoàng Phủ Giới thấy nàng như vậy càng bực bội,“Ai cần chơi với ngươi chứ? Ta bất quá là chọc ngươi thôi.” Hắn một tay đoạt lại cái cung, hầm hừ ngồi ở trên ghế.Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm ôn nhuận trong trẻo của Ngũ hoàng tử, sau đó là thanh âm có chút trầm lãnh của Thái tử.“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ tới .”Mọi người một trận ồn ào.Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn ngồi ở chỗ kia, tầm mắt lạnh băng của hắn vượt qua bao sự cản trở để tìm gặp ánh mắt nàng.Tô Mạt nhếch khóe môi, hướng hắn hấp háy mắt.Hoàng Phủ Cẩn cụp mắt xuống, cúi đầu, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.Thái tử cùng Ngũ điện hạ đều nhìn qua phía Tô Mạt bên này, một người mặc cẩm bào màu vàng thêu hình rồng, một người khác mặc áo bào tím sẫm, một người ôn nhuận như ngọc, một người tuấn mỹ âm nhu.Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt âm trầm của Tô Trì.