Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 369: Học đường là thiên hạ của nàng 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân lập tức đáp ứng, dẫn theo các mụ mụ nha hoàn đi.Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi được một đoạn, nhị tiểu thư đuổi theo, vội vàng giải thích nói:“Đại tỷ, Ngũ muội muội, ta cũng vì muốn mọi người đều tốt, cho nên mới......”Đại tiểu thư hừ lạnh,“Ngươi không cần giải thích, chúng ta cũng chưa nói ngươi cái gì cả.”Nhị tiểu thư lập tức rơi lệ, nũng nịu nhát gan nói:“Đại tỷ giáo huấn là đúng, về sau ta không dám nữa.”Tô Mạt xem bộ dáng nàng ta diễn trò, cười cười,“Nhị tỷ, nếu đã làm rồi, sẽ không hối hận gì cả. Cần gì phải đuổi theo chúng ta rồi giải thích? Dù sao chúng ta cũng sẽ không công khai đối phó ngươi, cũng sẽ không đối xử thật tốt với ngươi nữa, ngươi cũng biết điều đó, cần gì phải tới đây diễn trò chứ?”Đạo đức giả như vậy nàng cũng chịu đủ rồi, không bằng nói huỵch toẹt ra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng, không cần cứ phải ở trước mặt nàng giả vờ yếu ớt, nàng không khoái cái món đó.Nhị tiểu thư sửng sốt một chút, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội muội, ngươi, ngươi như thế nào có thể nói như vậy chứ?”Tô Mạt cười cười, lôi kéo đại tiểu thư vào viện của mình, phân phó hạ nhân đóng cửa.Ngày hôm sau y như cũ sáng sớm đã phải rời giường, sau đó ngồi xe đi vào trong cung, lão phu nhân cùng Vương phu nhân không quên dặn dò, chú ý cái gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì.Tô Mạt nghe tai này chui ra tai kia, dù sao sự khuyên dạy của bọn họ không phải vì muốn tốt cho nàng, bất quá là vì muốn nắm nàng trong tay thôi.Nàng vốn là ở lại Tô gia vì Tô Nhân Vũ, nếu Tô Nhân Vũ nay đã ở trên chiến tuyến của nàng thì nàng tựa hồ còn để tâm cái gì nữa chứ?Việc còn lại chính là phải đối phó những người đó.Đêm qua Tô Nhân Vũ còn đi đến phòng quan tâm nàng một phen, bảo nàng không cần sợ, nếu chịu ủy khuất gì liền nói với hắn, hắn nhất định sẽ bảo hộ cho nàng.Tuy rằng hắn không giỏi biểu đạt, nhưng nàng có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, hắn là nguyện ý hy sinh vì nàng.Nếu hắn có thể vì nàng nguyện ý trả giá hết thảy, đến hoàn lại trách nhiệm làm phụ thân, vậy nàng đương nhiên cũng nên biết lý lẽ, sẽ không làm cho phụ thân khó xử.Nàng sẽ làm một tiểu thư khuê các thực sự.Vẫn như cũ là một loạt quy củ tiến cung, vào Thái Học viện, Tô Mạt lại tự do tự tại hẳn lên, tiến vào trong phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn im lặng ngồi ở một góc.Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen thêu kim tuyến, lạnh lùng như băng, tuấn nhã như ngọc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng loại cốt khí cường đại kia lại không hề bị trở ngại mà phát tiết ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Vương phu nhân lập tức đáp ứng, dẫn theo các mụ mụ nha hoàn đi.

Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi được một đoạn, nhị tiểu thư đuổi theo, vội
vàng giải thích nói:“Đại tỷ, Ngũ muội muội, ta cũng vì muốn mọi người
đều tốt, cho nên mới......”

Đại tiểu thư hừ lạnh,“Ngươi không cần giải thích, chúng ta cũng chưa nói ngươi cái gì cả.”

Nhị tiểu thư lập tức rơi lệ, nũng nịu nhát gan nói:“Đại tỷ giáo huấn là đúng, về sau ta không dám nữa.”

Tô Mạt xem bộ dáng nàng ta diễn trò, cười cười,“Nhị tỷ, nếu đã làm rồi, sẽ không hối hận gì cả. Cần gì phải đuổi theo chúng ta rồi giải thích? Dù
sao chúng ta cũng sẽ không công khai đối phó ngươi, cũng sẽ không đối xử thật tốt với ngươi nữa, ngươi cũng biết điều đó, cần gì phải tới đây
diễn trò chứ?”

Đạo đức giả như vậy nàng cũng chịu đủ rồi, không
bằng nói huỵch toẹt ra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng, không cần cứ phải ở trước mặt nàng giả vờ yếu ớt, nàng không khoái cái món đó.

Nhị tiểu thư sửng sốt một chút, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội
muội, ngươi, ngươi như thế nào có thể nói như vậy chứ?”

Tô Mạt cười cười, lôi kéo đại tiểu thư vào viện của mình, phân phó hạ nhân đóng cửa.

Ngày hôm sau y như cũ sáng sớm đã phải rời giường, sau đó ngồi xe đi vào
trong cung, lão phu nhân cùng Vương phu nhân không quên dặn dò, chú ý
cái gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì.

Tô Mạt nghe tai này chui ra tai kia, dù sao sự khuyên dạy của bọn họ không phải vì muốn tốt cho nàng, bất quá là vì muốn nắm nàng trong tay thôi.

Nàng vốn
là ở lại Tô gia vì Tô Nhân Vũ, nếu Tô Nhân Vũ nay đã ở trên chiến tuyến
của nàng thì nàng tựa hồ còn để tâm cái gì nữa chứ?

Việc còn lại chính là phải đối phó những người đó.

Đêm qua Tô Nhân Vũ còn đi đến phòng quan tâm nàng một phen, bảo nàng không
cần sợ, nếu chịu ủy khuất gì liền nói với hắn, hắn nhất định sẽ bảo hộ
cho nàng.

Tuy rằng hắn không giỏi biểu đạt, nhưng nàng có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, hắn là nguyện ý hy sinh vì nàng.

Nếu hắn có thể vì nàng nguyện ý trả giá hết thảy, đến hoàn lại trách nhiệm
làm phụ thân, vậy nàng đương nhiên cũng nên biết lý lẽ, sẽ không làm cho phụ thân khó xử.

Nàng sẽ làm một tiểu thư khuê các thực sự.

Vẫn như cũ là một loạt quy củ tiến cung, vào Thái Học viện, Tô Mạt lại tự
do tự tại hẳn lên, tiến vào trong phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn im lặng
ngồi ở một góc.

Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen thêu kim tuyến,
lạnh lùng như băng, tuấn nhã như ngọc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng loại cốt khí cường đại kia lại không hề bị trở ngại mà phát tiết ra,
khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân lập tức đáp ứng, dẫn theo các mụ mụ nha hoàn đi.Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi được một đoạn, nhị tiểu thư đuổi theo, vội vàng giải thích nói:“Đại tỷ, Ngũ muội muội, ta cũng vì muốn mọi người đều tốt, cho nên mới......”Đại tiểu thư hừ lạnh,“Ngươi không cần giải thích, chúng ta cũng chưa nói ngươi cái gì cả.”Nhị tiểu thư lập tức rơi lệ, nũng nịu nhát gan nói:“Đại tỷ giáo huấn là đúng, về sau ta không dám nữa.”Tô Mạt xem bộ dáng nàng ta diễn trò, cười cười,“Nhị tỷ, nếu đã làm rồi, sẽ không hối hận gì cả. Cần gì phải đuổi theo chúng ta rồi giải thích? Dù sao chúng ta cũng sẽ không công khai đối phó ngươi, cũng sẽ không đối xử thật tốt với ngươi nữa, ngươi cũng biết điều đó, cần gì phải tới đây diễn trò chứ?”Đạo đức giả như vậy nàng cũng chịu đủ rồi, không bằng nói huỵch toẹt ra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng, không cần cứ phải ở trước mặt nàng giả vờ yếu ớt, nàng không khoái cái món đó.Nhị tiểu thư sửng sốt một chút, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội muội, ngươi, ngươi như thế nào có thể nói như vậy chứ?”Tô Mạt cười cười, lôi kéo đại tiểu thư vào viện của mình, phân phó hạ nhân đóng cửa.Ngày hôm sau y như cũ sáng sớm đã phải rời giường, sau đó ngồi xe đi vào trong cung, lão phu nhân cùng Vương phu nhân không quên dặn dò, chú ý cái gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì.Tô Mạt nghe tai này chui ra tai kia, dù sao sự khuyên dạy của bọn họ không phải vì muốn tốt cho nàng, bất quá là vì muốn nắm nàng trong tay thôi.Nàng vốn là ở lại Tô gia vì Tô Nhân Vũ, nếu Tô Nhân Vũ nay đã ở trên chiến tuyến của nàng thì nàng tựa hồ còn để tâm cái gì nữa chứ?Việc còn lại chính là phải đối phó những người đó.Đêm qua Tô Nhân Vũ còn đi đến phòng quan tâm nàng một phen, bảo nàng không cần sợ, nếu chịu ủy khuất gì liền nói với hắn, hắn nhất định sẽ bảo hộ cho nàng.Tuy rằng hắn không giỏi biểu đạt, nhưng nàng có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, hắn là nguyện ý hy sinh vì nàng.Nếu hắn có thể vì nàng nguyện ý trả giá hết thảy, đến hoàn lại trách nhiệm làm phụ thân, vậy nàng đương nhiên cũng nên biết lý lẽ, sẽ không làm cho phụ thân khó xử.Nàng sẽ làm một tiểu thư khuê các thực sự.Vẫn như cũ là một loạt quy củ tiến cung, vào Thái Học viện, Tô Mạt lại tự do tự tại hẳn lên, tiến vào trong phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn im lặng ngồi ở một góc.Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen thêu kim tuyến, lạnh lùng như băng, tuấn nhã như ngọc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng loại cốt khí cường đại kia lại không hề bị trở ngại mà phát tiết ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Chương 369: Học đường là thiên hạ của nàng 01