Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 378: Dụ địch bại lộ 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quay đầu, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn đang chống cằm, ở nơi đó hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.Ý, hắn cùng nàng nói chuyện sao?Nàng nhìn những người khác, bọn họ giống như đều không có phản ứng gì.Đây là “Truyền âm nhập mật” trong truyền thuyết sao?Chỉ có người muốn nghe mới nghe thấy?Nàng cũng muốn học! Quá lợi hại đi.Như vậy chẳng phải là hai người có thể trước công chúng nói chuyện bí mật sao?Tô Mạt nhìn thoáng qua tiểu hoàng tử ở trước thư án nàng khóc lóc om sòm kia, cười nói:“Ngươi, mười lượng đem đến đây, là có thể đi rồi.”Vị tiểu hoàng tử này làm gì có tiền, lại bắt đầu muốn khóc, sau đó đành phải cởi xuống ngọc bội thay thế.Tô Mạt lắc đầu,“Cái này không nên.”Trên người tiểu hoàng tử đều được cấp cố định, có ghi lại, đánh mất sẽ rất phiền toái, huống chi đưa cho nàng, người ta sẽ nói nàng lừa bịp.Bạc thì sao, nàng cười cười, đương nhiên rất có tác dụng.Đây chính là bạc của nàng, muốn dẫn dụ ra kẻ ghi hận trong lòng đối với nàng......Bị giày vò hơn nửa canh giờ, Tô Mạt đi báo cáo với Triệu học sĩ.Triệu học sĩ xoa xoa thái dương, nhấp ngụm trà, vui rạo rực nhìn nàng,“Nếu không phải ngươi, ta cũng thật không giáo dưỡng được đám binh nữ nhi kia. Tiểu Mạt Mạt, đến đây, coi như cảm tạ, ta cho ngươi mấy quyển sách.”Triệu học sĩ thật cẩn thận từ trong một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa lấy ra cuốn sách.Tô Mạt tiếp cận đi qua thì thấy, là sách tiếng Phạn......Nàng đổ mồ hôi lạnh, đại học sĩ ơi, nàng xem không hiểu a.Triệu học sĩ cười cười, phủ phủ bìa mặt sách,“Lần tới ta sẽ dạy cho ngươi.”Tô Mạt dùng sức gật đầu, tuy rằng nàng không phải thực sự thích, nhưng cũng phải học, ai bảo chính mình có cái đầu óc thông minh chứ?Cho dù không có hứng thú, học được cũng là kiến thức của mình.Hơn nữa nàng biết chữ Latin, biết tiếng Pháp, Đức, Italy, nhưng lại không biết tiếng Phạn.Vừa vặn!Triệu học sĩ học thức uyên bác, hơn nữa cũng không tham dự tranh đấu chính trị, cho nên hoàng đế tín nhiệm hắn vô cùng, Tô Mạt đương nhiên biết điểm ấy, cho nên mới tạo mối quan hệ tốt với Triệu học sĩ.

Tô Mạt quay đầu, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn đang chống cằm, ở nơi đó hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ý, hắn cùng nàng nói chuyện sao?

Nàng nhìn những người khác, bọn họ giống như đều không có phản ứng gì.

Đây là “Truyền âm nhập mật” trong truyền thuyết sao?

Chỉ có người muốn nghe mới nghe thấy?

Nàng cũng muốn học! Quá lợi hại đi.

Như vậy chẳng phải là hai người có thể trước công chúng nói chuyện bí mật sao?

Tô Mạt nhìn thoáng qua tiểu hoàng tử ở trước thư án nàng khóc lóc om sòm
kia, cười nói:“Ngươi, mười lượng đem đến đây, là có thể đi rồi.”

Vị tiểu hoàng tử này làm gì có tiền, lại bắt đầu muốn khóc, sau đó đành phải cởi xuống ngọc bội thay thế.

Tô Mạt lắc đầu,“Cái này không nên.”

Trên người tiểu hoàng tử đều được cấp cố định, có ghi lại, đánh mất sẽ rất
phiền toái, huống chi đưa cho nàng, người ta sẽ nói nàng lừa bịp.

Bạc thì sao, nàng cười cười, đương nhiên rất có tác dụng.

Đây chính là bạc của nàng, muốn dẫn dụ ra kẻ ghi hận trong lòng đối với nàng......

Bị giày vò hơn nửa canh giờ, Tô Mạt đi báo cáo với Triệu học sĩ.

Triệu học sĩ xoa xoa thái dương, nhấp ngụm trà, vui rạo rực nhìn nàng,“Nếu
không phải ngươi, ta cũng thật không giáo dưỡng được đám binh nữ nhi
kia. Tiểu Mạt Mạt, đến đây, coi như cảm tạ, ta cho ngươi mấy quyển
sách.”

Triệu học sĩ thật cẩn thận từ trong một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa lấy ra cuốn sách.

Tô Mạt tiếp cận đi qua thì thấy, là sách tiếng Phạn......

Nàng đổ mồ hôi lạnh, đại học sĩ ơi, nàng xem không hiểu a.

Triệu học sĩ cười cười, phủ phủ bìa mặt sách,“Lần tới ta sẽ dạy cho ngươi.”

Tô Mạt dùng sức gật đầu, tuy rằng nàng không phải thực sự thích, nhưng
cũng phải học, ai bảo chính mình có cái đầu óc thông minh chứ?

Cho dù không có hứng thú, học được cũng là kiến thức của mình.

Hơn nữa nàng biết chữ Latin, biết tiếng Pháp, Đức, Italy, nhưng lại không biết tiếng Phạn.

Vừa vặn!

Triệu học sĩ học thức uyên bác, hơn nữa cũng không tham dự tranh đấu chính
trị, cho nên hoàng đế tín nhiệm hắn vô cùng, Tô Mạt đương nhiên biết
điểm ấy, cho nên mới tạo mối quan hệ tốt với Triệu học sĩ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quay đầu, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn đang chống cằm, ở nơi đó hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.Ý, hắn cùng nàng nói chuyện sao?Nàng nhìn những người khác, bọn họ giống như đều không có phản ứng gì.Đây là “Truyền âm nhập mật” trong truyền thuyết sao?Chỉ có người muốn nghe mới nghe thấy?Nàng cũng muốn học! Quá lợi hại đi.Như vậy chẳng phải là hai người có thể trước công chúng nói chuyện bí mật sao?Tô Mạt nhìn thoáng qua tiểu hoàng tử ở trước thư án nàng khóc lóc om sòm kia, cười nói:“Ngươi, mười lượng đem đến đây, là có thể đi rồi.”Vị tiểu hoàng tử này làm gì có tiền, lại bắt đầu muốn khóc, sau đó đành phải cởi xuống ngọc bội thay thế.Tô Mạt lắc đầu,“Cái này không nên.”Trên người tiểu hoàng tử đều được cấp cố định, có ghi lại, đánh mất sẽ rất phiền toái, huống chi đưa cho nàng, người ta sẽ nói nàng lừa bịp.Bạc thì sao, nàng cười cười, đương nhiên rất có tác dụng.Đây chính là bạc của nàng, muốn dẫn dụ ra kẻ ghi hận trong lòng đối với nàng......Bị giày vò hơn nửa canh giờ, Tô Mạt đi báo cáo với Triệu học sĩ.Triệu học sĩ xoa xoa thái dương, nhấp ngụm trà, vui rạo rực nhìn nàng,“Nếu không phải ngươi, ta cũng thật không giáo dưỡng được đám binh nữ nhi kia. Tiểu Mạt Mạt, đến đây, coi như cảm tạ, ta cho ngươi mấy quyển sách.”Triệu học sĩ thật cẩn thận từ trong một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa lấy ra cuốn sách.Tô Mạt tiếp cận đi qua thì thấy, là sách tiếng Phạn......Nàng đổ mồ hôi lạnh, đại học sĩ ơi, nàng xem không hiểu a.Triệu học sĩ cười cười, phủ phủ bìa mặt sách,“Lần tới ta sẽ dạy cho ngươi.”Tô Mạt dùng sức gật đầu, tuy rằng nàng không phải thực sự thích, nhưng cũng phải học, ai bảo chính mình có cái đầu óc thông minh chứ?Cho dù không có hứng thú, học được cũng là kiến thức của mình.Hơn nữa nàng biết chữ Latin, biết tiếng Pháp, Đức, Italy, nhưng lại không biết tiếng Phạn.Vừa vặn!Triệu học sĩ học thức uyên bác, hơn nữa cũng không tham dự tranh đấu chính trị, cho nên hoàng đế tín nhiệm hắn vô cùng, Tô Mạt đương nhiên biết điểm ấy, cho nên mới tạo mối quan hệ tốt với Triệu học sĩ.

Chương 378: Dụ địch bại lộ 03