Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 379: Dụ địch bại lộ 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không, nàng cũng không làm mất thể diện thục nữ mà đi đại náo học đường a.Nàng cũng không phải là thiếu nữ hăng hái sôi nổi!Triệu học sĩ xem nàng vẻ mặt sốt ruột, cảm thấy rất kích động, liền đọc một đoạn ngắn, tuy rằng thực khó đọc, hắn cũng rất hưởng thụ, một bộ dáng còn đọng lại dư vị.Hắn giải thích choTô Mạt,“Đoạn này có ý là ‘bão nguyên thủ nhất, tâm tùy ý động, thân bất động tâm.......”Tô Mạt nghe được ánh mắt đều trợn tròn lên, đây...... đây không phải là võ công bí tịch sao?Nàng run rẩy hỏi:“Tiên sinh, đây là sách gì?”Triệu học sĩ lén lút nói:“Đây là ‘thông thiên bí quyết’, ngươi học cho cẩn thận, nói không chừng có thể trở thành người đầu tiên có thể lĩnh ngộ được chân lý đó.”Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tiên sinh, ngài không lĩnh ngộ được sao?”Triệu học sĩ nét mặt già nua ửng đỏ, cười ha ha, vuốt râu nói:“Ta chỉ là biết chút chút mà thôi.”Tô Mạt đầu óc thông minh, cùng tiên sinh học một khắc, liền cũng có thể đọc được năm sáu câu, Triệu học sĩ rất vừa lòng, để cho nàng tan học đi về.Tô Mạt cung kính hành lễ xong, sau đó vui sướng hài lòng chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.“Tô Mạt?” Một thanh âm ôn nhuận truyền đến, Hoàng Phủ Giác từ bên cạnh bước tới, hướng nàng cười cười.Tô Mạt vội hành lễ,“Ngũ điện hạ vừa đi đâu sao? Chúng ta tan học rồi.”Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Đúng vậy. Ta từ chỗ Hoàng quý phi lại đây, đại tỷ ngươi ở nơi đó chờ ngươi.”Tô Mạt nói cảm tạ,“Vậy ta đi qua đó.”Hoàng Phủ Giác ngăn nàng lại, cười nói:“Như thế nào lại gấp như vậy, ta đi làm chút chuyện, đi cùng ngươi trở về cũng tốt.”Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, nàng còn muốn cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện nữa.Hoàng Phủ Giác đột nhiên cúi người, cùng nàng mặt đối với mặt, cười nói:“Tiểu nha đầu chính là quá mức đa tâm, nghĩ rằng ta tính kế ngươi hả. Ta bất quá là muốn giúp ngươi. Có người đi đến chỗ Hoàng quý phi cáo trạng, nói ngươi nhận hối lộ, vơ vét tài sản tiền vật. Không thể để phụ hoàng biết, vậy ngươi có thể bị chịu phạt. Phụ hoàng ghét nhất bị giở trò .”Tô Mạt nhướng mi, cáo trạng? Hẳn phải là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư , hừ, nàng sớm đã có đối sách, sợ cái gì?Lại nói nàng thu khoản tiền này, cũng không phải là tùy tiện thu, mà là có dụng ý .Nàng cất giọng giòn tan nói:“Cảm tạ Ngũ điện hạ nhắc nhở. Ta sẽ không nói cho người ta biết ngươi đã nói qua với ta chuyện này.”Hoàng Phủ Giác cười lang lảnh, ôn hòa tao nhã,“Cho dù ngươi nói, chẳng lẽ ta sợ sao? Ta nếu đã nói với ngươi thì sẽ không sợ .”

Nếu không, nàng cũng không làm mất thể diện thục nữ mà đi đại náo học đường a.

Nàng cũng không phải là thiếu nữ hăng hái sôi nổi!

Triệu học sĩ xem nàng vẻ mặt sốt ruột, cảm thấy rất kích động, liền đọc một
đoạn ngắn, tuy rằng thực khó đọc, hắn cũng rất hưởng thụ, một bộ dáng
còn đọng lại dư vị.

Hắn giải thích choTô Mạt,“Đoạn này có ý là ‘bão nguyên thủ nhất, tâm tùy ý động, thân bất động tâm.......”

Tô Mạt nghe được ánh mắt đều trợn tròn lên, đây...... đây không phải là võ công bí tịch sao?

Nàng run rẩy hỏi:“Tiên sinh, đây là sách gì?”

Triệu học sĩ lén lút nói:“Đây là ‘thông thiên bí quyết’, ngươi học cho cẩn
thận, nói không chừng có thể trở thành người đầu tiên có thể lĩnh ngộ
được chân lý đó.”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tiên sinh, ngài không lĩnh ngộ được sao?”

Triệu học sĩ nét mặt già nua ửng đỏ, cười ha ha, vuốt râu nói:“Ta chỉ là biết chút chút mà thôi.”

Tô Mạt đầu óc thông minh, cùng tiên sinh học một khắc, liền cũng có thể
đọc được năm sáu câu, Triệu học sĩ rất vừa lòng, để cho nàng tan học đi về.

Tô Mạt cung kính hành lễ xong, sau đó vui sướng hài lòng chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.

“Tô Mạt?” Một thanh âm ôn nhuận truyền đến, Hoàng Phủ Giác từ bên cạnh bước tới, hướng nàng cười cười.

Tô Mạt vội hành lễ,“Ngũ điện hạ vừa đi đâu sao? Chúng ta tan học rồi.”

Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Đúng vậy. Ta từ chỗ Hoàng quý phi lại đây, đại tỷ ngươi ở nơi đó chờ ngươi.”

Tô Mạt nói cảm tạ,“Vậy ta đi qua đó.”

Hoàng Phủ Giác ngăn nàng lại, cười nói:“Như thế nào lại gấp như vậy, ta đi làm chút chuyện, đi cùng ngươi trở về cũng tốt.”

Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, nàng còn muốn cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện nữa.

Hoàng Phủ Giác đột nhiên cúi người, cùng nàng mặt đối với mặt, cười nói:“Tiểu nha đầu chính là quá mức đa tâm, nghĩ rằng ta tính kế ngươi hả. Ta bất
quá là muốn giúp ngươi. Có người đi đến chỗ Hoàng quý phi cáo trạng, nói ngươi nhận hối lộ, vơ vét tài sản tiền vật. Không thể để phụ hoàng
biết, vậy ngươi có thể bị chịu phạt. Phụ hoàng ghét nhất bị giở trò .”

Tô Mạt nhướng mi, cáo trạng? Hẳn phải là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư , hừ, nàng sớm đã có đối sách, sợ cái gì?

Lại nói nàng thu khoản tiền này, cũng không phải là tùy tiện thu, mà là có dụng ý .

Nàng cất giọng giòn tan nói:“Cảm tạ Ngũ điện hạ nhắc nhở. Ta sẽ không nói cho người ta biết ngươi đã nói qua với ta chuyện này.”

Hoàng Phủ Giác cười lang lảnh, ôn hòa tao nhã,“Cho dù ngươi nói, chẳng lẽ ta sợ sao? Ta nếu đã nói với ngươi thì sẽ không sợ .”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không, nàng cũng không làm mất thể diện thục nữ mà đi đại náo học đường a.Nàng cũng không phải là thiếu nữ hăng hái sôi nổi!Triệu học sĩ xem nàng vẻ mặt sốt ruột, cảm thấy rất kích động, liền đọc một đoạn ngắn, tuy rằng thực khó đọc, hắn cũng rất hưởng thụ, một bộ dáng còn đọng lại dư vị.Hắn giải thích choTô Mạt,“Đoạn này có ý là ‘bão nguyên thủ nhất, tâm tùy ý động, thân bất động tâm.......”Tô Mạt nghe được ánh mắt đều trợn tròn lên, đây...... đây không phải là võ công bí tịch sao?Nàng run rẩy hỏi:“Tiên sinh, đây là sách gì?”Triệu học sĩ lén lút nói:“Đây là ‘thông thiên bí quyết’, ngươi học cho cẩn thận, nói không chừng có thể trở thành người đầu tiên có thể lĩnh ngộ được chân lý đó.”Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tiên sinh, ngài không lĩnh ngộ được sao?”Triệu học sĩ nét mặt già nua ửng đỏ, cười ha ha, vuốt râu nói:“Ta chỉ là biết chút chút mà thôi.”Tô Mạt đầu óc thông minh, cùng tiên sinh học một khắc, liền cũng có thể đọc được năm sáu câu, Triệu học sĩ rất vừa lòng, để cho nàng tan học đi về.Tô Mạt cung kính hành lễ xong, sau đó vui sướng hài lòng chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.“Tô Mạt?” Một thanh âm ôn nhuận truyền đến, Hoàng Phủ Giác từ bên cạnh bước tới, hướng nàng cười cười.Tô Mạt vội hành lễ,“Ngũ điện hạ vừa đi đâu sao? Chúng ta tan học rồi.”Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Đúng vậy. Ta từ chỗ Hoàng quý phi lại đây, đại tỷ ngươi ở nơi đó chờ ngươi.”Tô Mạt nói cảm tạ,“Vậy ta đi qua đó.”Hoàng Phủ Giác ngăn nàng lại, cười nói:“Như thế nào lại gấp như vậy, ta đi làm chút chuyện, đi cùng ngươi trở về cũng tốt.”Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, nàng còn muốn cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện nữa.Hoàng Phủ Giác đột nhiên cúi người, cùng nàng mặt đối với mặt, cười nói:“Tiểu nha đầu chính là quá mức đa tâm, nghĩ rằng ta tính kế ngươi hả. Ta bất quá là muốn giúp ngươi. Có người đi đến chỗ Hoàng quý phi cáo trạng, nói ngươi nhận hối lộ, vơ vét tài sản tiền vật. Không thể để phụ hoàng biết, vậy ngươi có thể bị chịu phạt. Phụ hoàng ghét nhất bị giở trò .”Tô Mạt nhướng mi, cáo trạng? Hẳn phải là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư , hừ, nàng sớm đã có đối sách, sợ cái gì?Lại nói nàng thu khoản tiền này, cũng không phải là tùy tiện thu, mà là có dụng ý .Nàng cất giọng giòn tan nói:“Cảm tạ Ngũ điện hạ nhắc nhở. Ta sẽ không nói cho người ta biết ngươi đã nói qua với ta chuyện này.”Hoàng Phủ Giác cười lang lảnh, ôn hòa tao nhã,“Cho dù ngươi nói, chẳng lẽ ta sợ sao? Ta nếu đã nói với ngươi thì sẽ không sợ .”

Chương 379: Dụ địch bại lộ 04