Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 380: Dụ địch bại lộ 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần bí nói:“Giữ bí mật!”Nói xong nàng xoay người bước đi, Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai người kẻ trước người sau đi tới trong cung của Hoàng quý phi.Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì đang chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, hắn nói qua vô số lần, để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại một chút cũng không hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hại chết.Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.Lúc Hoàng quý phi nói miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt dậy, ôn nhu thân thiết nói:“Trên đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.Tô Mạt nói cảm tạ rồi đi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đi được chưa?”Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm thật chặt, ý bảo nàng chờ một chút.Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt không tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt một cái, xú nha đầu này càng ngày càng không biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt một chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết một lòng làm việc cho Thái tử.Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.Cho dù không có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng sẽ cùng phe cánh với Thái tử.Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.Hoàng quý phi ánh mắt âm trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ không phát tác?Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, cho nên không muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta đối với Tô Mạt phòng bị không kém.Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ nói cái gì, làm cái gì nàng cũng không kinh ngạc, không mất mát.Bởi vì căn bản không ôm quá nhiều hy vọng.Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh Âm cung dự yến.”Thanh Âm cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực sự được sủng ái mới có thể tham gia.Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“Nếu như thế, trước hết đi chuẩn bị một chút đi.”Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh Nhị ca đến?”
Hắn lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”
Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần bí nói:“Giữ bí mật!”
Nói xong nàng xoay người bước đi, Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai
người kẻ trước người sau đi tới trong cung của Hoàng quý phi.
Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì đang chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh
xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, hắn nói qua vô số lần,
để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại một chút cũng
không hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.
Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hại chết.
Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.
Lúc Hoàng quý phi nói miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt
dậy, ôn nhu thân thiết nói:“Trên đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”
Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.
Tô Mạt nói cảm tạ rồi đi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đi được chưa?”
Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm thật chặt, ý bảo nàng chờ một chút.
Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt không tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.
Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt một cái, xú nha đầu này càng
ngày càng không biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu
kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt
một chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết một lòng làm việc cho
Thái tử.
Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với
Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng
Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.
Cho dù không có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng sẽ cùng phe cánh với Thái tử.
Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.
Hoàng quý phi ánh mắt âm trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ không phát tác?
Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn
thớt dạ ớt ngâm, cho nên không muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta
đối với Tô Mạt phòng bị không kém.
Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ nói cái gì, làm cái gì nàng cũng không kinh ngạc, không mất mát.
Bởi vì căn bản không ôm quá nhiều hy vọng.
Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh Âm cung dự yến.”
Thanh Âm cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực sự được sủng ái mới có thể tham gia.
Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“Nếu như thế, trước hết đi chuẩn bị một chút đi.”
Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh Nhị ca đến?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần bí nói:“Giữ bí mật!”Nói xong nàng xoay người bước đi, Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai người kẻ trước người sau đi tới trong cung của Hoàng quý phi.Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì đang chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, hắn nói qua vô số lần, để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại một chút cũng không hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hại chết.Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.Lúc Hoàng quý phi nói miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt dậy, ôn nhu thân thiết nói:“Trên đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.Tô Mạt nói cảm tạ rồi đi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đi được chưa?”Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm thật chặt, ý bảo nàng chờ một chút.Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt không tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt một cái, xú nha đầu này càng ngày càng không biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt một chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết một lòng làm việc cho Thái tử.Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.Cho dù không có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng sẽ cùng phe cánh với Thái tử.Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.Hoàng quý phi ánh mắt âm trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ không phát tác?Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, cho nên không muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta đối với Tô Mạt phòng bị không kém.Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ nói cái gì, làm cái gì nàng cũng không kinh ngạc, không mất mát.Bởi vì căn bản không ôm quá nhiều hy vọng.Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh Âm cung dự yến.”Thanh Âm cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực sự được sủng ái mới có thể tham gia.Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“Nếu như thế, trước hết đi chuẩn bị một chút đi.”Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh Nhị ca đến?”