Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 387: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng quý phi vội cười nói:“Không, không có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ. Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên sẽ không quản lý chuyện ở học đường.”Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra một vài điều.Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, một chân đứng hai thuyền.Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều sự tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, không đủ để phục chúng.Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với hắn luôn luôn có nhiều sự kỳ thị.Ánh mắt chúng đại thần cũng không phải bị mù hết, tự nhiên sẽ nhận ra.Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm ma túy còn lợi hại hơn rất nhiều.Tô Mạt quay đầu, đúng lúc đụng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, không có một chút nào là âm trầm lạnh như băng, giống như một vầng ánh sáng ấm áp.Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.Chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt thì phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.Nơi này dù sao cũng không phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế một người định đoạt.Bị Tô Mạt nói như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử công chúa nào chưa đến mười tuổi không cần cả ngày phải theo Triệu học sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng không dám đối nàng thể hiện gì.Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại thật ra đều đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ không đáng tiền ......Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn một tiếng,“Đều gọi ta là lớp trưởng đi!”Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”
Hoàng quý phi vội
cười nói:“Không, không có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ.
Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì
chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên sẽ không quản lý chuyện ở học
đường.”
Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh
lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra một
vài điều.
Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng
dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, một chân đứng hai thuyền.
Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều sự tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, không đủ để phục chúng.
Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với hắn luôn luôn có nhiều sự kỳ thị.
Ánh mắt chúng đại thần cũng không phải bị mù hết, tự nhiên sẽ nhận ra.
Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của
cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm ma túy còn lợi hại hơn rất nhiều.
Tô Mạt quay đầu, đúng lúc đụng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn tựa
tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, không có một chút nào là âm trầm lạnh như băng, giống
như một vầng ánh sáng ấm áp.
Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.
Chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.
Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt thì phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.
Nơi này dù sao cũng không phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế một người định đoạt.
Bị Tô Mạt nói như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử
công chúa nào chưa đến mười tuổi không cần cả ngày phải theo Triệu học
sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.
Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng không dám đối nàng thể hiện gì.
Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại thật ra đều
đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc
sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho
nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ
không đáng tiền ......
Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có
người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn một tiếng,“Đều gọi ta
là lớp trưởng đi!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”
Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp
học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng quý phi vội cười nói:“Không, không có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ. Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên sẽ không quản lý chuyện ở học đường.”Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra một vài điều.Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, một chân đứng hai thuyền.Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều sự tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, không đủ để phục chúng.Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với hắn luôn luôn có nhiều sự kỳ thị.Ánh mắt chúng đại thần cũng không phải bị mù hết, tự nhiên sẽ nhận ra.Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm ma túy còn lợi hại hơn rất nhiều.Tô Mạt quay đầu, đúng lúc đụng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, không có một chút nào là âm trầm lạnh như băng, giống như một vầng ánh sáng ấm áp.Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.Chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt thì phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.Nơi này dù sao cũng không phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế một người định đoạt.Bị Tô Mạt nói như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử công chúa nào chưa đến mười tuổi không cần cả ngày phải theo Triệu học sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng không dám đối nàng thể hiện gì.Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại thật ra đều đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ không đáng tiền ......Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn một tiếng,“Đều gọi ta là lớp trưởng đi!”Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”