Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 386: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên hiểu biết một chút phong tục dân gian.”Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy, tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.Hắn nâng tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với trẫm.”Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.Tô Mạt ôm ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung, thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa, cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”

Tô Mạt cười nói:“Bệ
hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc
học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như
vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm
cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên
hiểu biết một chút phong tục dân gian.”

Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.

Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy,
tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.

Hắn nâng
tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận
khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với
trẫm.”

Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt
bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”

Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.

Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.

Tô Mạt ôm
ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn
thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung,
thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”

Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?

Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.

Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền
thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít
phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người
đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân
biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc
khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng
phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”

Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.

Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa,
cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.

Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên hiểu biết một chút phong tục dân gian.”Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy, tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.Hắn nâng tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với trẫm.”Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.Tô Mạt ôm ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung, thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa, cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”

Chương 386: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!01