Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 402: Biến điều không thể thắng thành thắng!13

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì duy trì sự công bằng của trận đấu, hắn phái người âm thầm bảo hộ Hoàng Phủ Giới, cũng trông coi Thái Học viện, không có người ngoài đến giở trò gian lận.Lần này Hoàng Phủ Giới sắc mặt lại trắng bệch, hoảng sợ nhìn trên cây, giống như có quỷ vậy.Mọi người nóng nảy,“Thất điện hạ, nhanh chút a.”Cuộc thi chạy của rùa và thỏ cũng không chịu nổi nỗi giày vò của con thỏ cứ chạy đi chạy lại suốt a!Tô Mạt con rùa nhỏ kia đều đã trèo đến đỉnh .Nhìn bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ của hắn, tất cả mọi người rất nghi hoặc.Ai chẳng biết tiểu tử này nổi danh to gan lớn mật, dám đêm khuya ở trong cung đi dạo, có người nói chuyện ma quái với hắn, hắn dám đi lấy cung đuổi tà ma.Kết quả chỉ là có người vụng trộm buổi tối đi phơi quần áo.Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, người đông như kiến. Hắn càng không có gì phải sợ chứ.Tô Mạt hướng xuống dưới nhìn hắn, cười hì hì nói:“Ngươi không leo nữa sao?”Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mặt nghẹn cứng đỏ bừng hết mức, giống như là bị người ta lột sạch quần áo vậy, cả gương mặt đều nhăn nhíu lại.Mọi người đều nhìn hắn, gấp đến độ hô hấp cũng không thông.Chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có gió cuốn mùa đông thổi vào lá cây rào rào sột soạt.Mọi người nghe thấy tiếng tim đập rầm rầm và nuốt nước miếng. Đều âm thầm ra sức cổ vũ, Thất điện hạ, ngài nhanh chút a!Thất điện hạ người mà cả đám đông đang mong quay trở lại leo cây kia lại gắt gao cắn môi, cả người căng cứng, ánh mắt như muốn phun lửa.Lúc mọi người đang nghĩ đến hắn muốn quyết tâm chinh chiến lại lần nữa, đột nhiên, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ.Trong lúc nhất thời, như là bị sét đánh ngang tai. Ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cũng có luôn.Chỉ thấy hắn oán hận giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,“Được, ta nhận thua .” Nói xong xoay người bỏ chạy.Những người cược hắn thắng nóng nảy, ba chân bốn cẳng cuống quít ngăn hắn lại,“Thất điện hạ, đây là vì sao a, còn có đua ngựa mà.”Hoàng Phủ Giới cơ hồ nổi giận ,“Ta nhận thua không được hả, ngươi quản được sao. Như thế nào lại đáng ghét như vậy!”Quả thực là mất mặt!Hoàng Phủ Giới muốn chạy, có người nói:“Thất điện hạ, chúng ta đặt cược ngươi thắng, ngươi lại dễ dàng nhận thua như vậy sao?”

Vì duy trì sự công
bằng của trận đấu, hắn phái người âm thầm bảo hộ Hoàng Phủ Giới, cũng
trông coi Thái Học viện, không có người ngoài đến giở trò gian lận.

Lần này Hoàng Phủ Giới sắc mặt lại trắng bệch, hoảng sợ nhìn trên cây, giống như có quỷ vậy.

Mọi người nóng nảy,“Thất điện hạ, nhanh chút a.”

Cuộc thi chạy của rùa và thỏ cũng không chịu nổi nỗi giày vò của con thỏ cứ chạy đi chạy lại suốt a!

Tô Mạt con rùa nhỏ kia đều đã trèo đến đỉnh .

Nhìn bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ của hắn, tất cả mọi người rất nghi hoặc.

Ai chẳng biết tiểu tử này nổi danh to gan lớn mật, dám đêm khuya ở trong
cung đi dạo, có người nói chuyện ma quái với hắn, hắn dám đi lấy cung
đuổi tà ma.

Kết quả chỉ là có người vụng trộm buổi tối đi phơi quần áo.

Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, người đông như kiến. Hắn càng không có gì phải sợ chứ.

Tô Mạt hướng xuống dưới nhìn hắn, cười hì hì nói:“Ngươi không leo nữa sao?”

Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mặt nghẹn cứng đỏ bừng hết mức, giống như là bị người ta lột sạch quần áo vậy, cả gương mặt đều nhăn nhíu lại.

Mọi người đều nhìn hắn, gấp đến độ hô hấp cũng không thông.

Chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có gió cuốn mùa đông thổi vào lá cây rào rào sột soạt.

Mọi người nghe thấy tiếng tim đập rầm rầm và nuốt nước miếng. Đều âm thầm ra sức cổ vũ, Thất điện hạ, ngài nhanh chút a!

Thất điện hạ người mà cả đám đông đang mong quay trở lại leo cây kia lại gắt gao cắn môi, cả người căng cứng, ánh mắt như muốn phun lửa.

Lúc mọi người đang nghĩ đến hắn muốn quyết tâm chinh chiến lại lần nữa, đột nhiên, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ.

Trong lúc nhất thời, như là bị sét đánh ngang tai. Ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cũng có luôn.

Chỉ thấy hắn oán hận giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,“Được, ta nhận thua .” Nói xong xoay người bỏ chạy.

Những người cược hắn thắng nóng nảy, ba chân bốn cẳng cuống quít ngăn hắn
lại,“Thất điện hạ, đây là vì sao a, còn có đua ngựa mà.”

Hoàng Phủ Giới cơ hồ nổi giận ,“Ta nhận thua không được hả, ngươi quản được sao. Như thế nào lại đáng ghét như vậy!”

Quả thực là mất mặt!

Hoàng Phủ Giới muốn chạy, có người nói:“Thất điện hạ, chúng ta đặt cược ngươi thắng, ngươi lại dễ dàng nhận thua như vậy sao?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì duy trì sự công bằng của trận đấu, hắn phái người âm thầm bảo hộ Hoàng Phủ Giới, cũng trông coi Thái Học viện, không có người ngoài đến giở trò gian lận.Lần này Hoàng Phủ Giới sắc mặt lại trắng bệch, hoảng sợ nhìn trên cây, giống như có quỷ vậy.Mọi người nóng nảy,“Thất điện hạ, nhanh chút a.”Cuộc thi chạy của rùa và thỏ cũng không chịu nổi nỗi giày vò của con thỏ cứ chạy đi chạy lại suốt a!Tô Mạt con rùa nhỏ kia đều đã trèo đến đỉnh .Nhìn bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ của hắn, tất cả mọi người rất nghi hoặc.Ai chẳng biết tiểu tử này nổi danh to gan lớn mật, dám đêm khuya ở trong cung đi dạo, có người nói chuyện ma quái với hắn, hắn dám đi lấy cung đuổi tà ma.Kết quả chỉ là có người vụng trộm buổi tối đi phơi quần áo.Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, người đông như kiến. Hắn càng không có gì phải sợ chứ.Tô Mạt hướng xuống dưới nhìn hắn, cười hì hì nói:“Ngươi không leo nữa sao?”Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mặt nghẹn cứng đỏ bừng hết mức, giống như là bị người ta lột sạch quần áo vậy, cả gương mặt đều nhăn nhíu lại.Mọi người đều nhìn hắn, gấp đến độ hô hấp cũng không thông.Chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có gió cuốn mùa đông thổi vào lá cây rào rào sột soạt.Mọi người nghe thấy tiếng tim đập rầm rầm và nuốt nước miếng. Đều âm thầm ra sức cổ vũ, Thất điện hạ, ngài nhanh chút a!Thất điện hạ người mà cả đám đông đang mong quay trở lại leo cây kia lại gắt gao cắn môi, cả người căng cứng, ánh mắt như muốn phun lửa.Lúc mọi người đang nghĩ đến hắn muốn quyết tâm chinh chiến lại lần nữa, đột nhiên, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ.Trong lúc nhất thời, như là bị sét đánh ngang tai. Ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cũng có luôn.Chỉ thấy hắn oán hận giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,“Được, ta nhận thua .” Nói xong xoay người bỏ chạy.Những người cược hắn thắng nóng nảy, ba chân bốn cẳng cuống quít ngăn hắn lại,“Thất điện hạ, đây là vì sao a, còn có đua ngựa mà.”Hoàng Phủ Giới cơ hồ nổi giận ,“Ta nhận thua không được hả, ngươi quản được sao. Như thế nào lại đáng ghét như vậy!”Quả thực là mất mặt!Hoàng Phủ Giới muốn chạy, có người nói:“Thất điện hạ, chúng ta đặt cược ngươi thắng, ngươi lại dễ dàng nhận thua như vậy sao?”

Chương 402: Biến điều không thể thắng thành thắng!13