Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 403: Hai ta hóa thù thành bạn nhé!01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những người đó hai chân như nhũn ra, nói chuyện cũng không có khí lực nữa.Nhìn thấy Hoàng Phủ Giới muốn bỏ chạy, bọn họ quả thực là muốn chết ngất cho xong.Đó chính là thật nhiều tiền a.Hoàng Phủ Giới hai tay chống nạnh, tức giận đến nỗi so với bọn họ còn mãnh liệt hơn,“Chuyện của ta, các ngươi lắm lời cái gì? Ta bảo các ngươi đặt ta thắng sao? Hừ! Thật đáng ghét!”Hắn hừ lạnh một tiếng, chạy nhanh như bay thoáng cái đã biến mất.Tô Mạt nhìn bộ dáng hắn tức giận chạy đi, mừng rỡ cười rộ lên, nàng hướng về phía dưới thị vệ nói:“Ta nhảy xuống đó?”Những người đặt nàng thắng nhân sớm đã phi thân qua đây, sợ nàng có gì sơ xuất.Mọi người thật sự là tò mò muốn chết, rốt cuộc sao lại thế này a.Tống gia cùng Vương gia vài vị công tử cùng các trưởng bối, quả thực là muốn điên rồi, giậm chân nói:“Đây là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”Tô Mạt khóe miệng cười nhạt, phải cho bọn họ một bài học để bọn họ biết, đừng vội vã bỏ đá xuống giếng như vậy, đừng vội vã tham tài như vậy!Hoàng đế cười ha ha, vốn suy nghĩ phải thua chắc một ngàn lượng rồi.Không lỗ thì chính là buôn bán lời.Huống chi có người tuyên bố, đặt Tô Mạt thắng có thể một ăn mười.Chính mình chẳng phải đã kiếm được một vạn lạng sao?Hắn một tay bế lấy Tô Mạt,“Trẫm thắng được nhất vạn lượng bạc trắng, ngươi cứ việc sử dụng.”Xem như thưởng cho nàng ta.Tô Mạt cười ngọt ngào,“Đa tạ bệ hạ.”Lão hồ li, một ngàn lượng bạc, làm một vạn lượng nhân tình a.Trong lúc nhất thời người đặt nàng thắng đang vui tươi hớn hở, trong lòng không thỏa mãn tự trách sao không đặt nhiều hơ nữa, có người cao hứng , có kẻ thở dài.Càng nhiều người là đặt Thất điện hạ thắng, quả thực là muốn khóc chết luôn cho xong.Đặc biệt là những kẻ đã đặt cả vốn gốc.Cho dù là công tử thiếu gia của các đại gia tộc, nếu không đương gia, không có khoản tiền thu nhập, có thể có bao nhiêu tiền dành dụm chứ.Hiện nay, quả thật như là địa chủ không có lương thực dư a.Máy gã sai vặt của Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác vội vàng gẩy đẩy bàn tính tính sổ sách.Tô Trì tức giận đến mặt đến độ mặt mũi tái xanh.Thái tử nhướng mi, hắn đặt Thất điện hạ năm trăm lượng bạc, đặt Tô Mạt năm trăm lượng. Nhưng đặt Tô Mạt là một ăn mười.Đặt nàng rất ít người, khoản tiền này hắn kiếm chắc rồi.Không có bao nhiêu, uống một bữa rượu vậy là đủ rồi.Hắn nói với Tô Trì:“Đi, đi ra ngoài đi dạo, chúng ta đi uống rượu thôi.”

Những người đó hai chân như nhũn ra, nói chuyện cũng không có khí lực nữa.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Giới muốn bỏ chạy, bọn họ quả thực là muốn chết ngất cho xong.

Đó chính là thật nhiều tiền a.

Hoàng Phủ Giới hai tay chống nạnh, tức giận đến nỗi so với bọn họ còn mãnh
liệt hơn,“Chuyện của ta, các ngươi lắm lời cái gì? Ta bảo các ngươi đặt
ta thắng sao? Hừ! Thật đáng ghét!”

Hắn hừ lạnh một tiếng, chạy nhanh như bay thoáng cái đã biến mất.

Tô Mạt nhìn bộ dáng hắn tức giận chạy đi, mừng rỡ cười rộ lên, nàng hướng về phía dưới thị vệ nói:“Ta nhảy xuống đó?”

Những người đặt nàng thắng nhân sớm đã phi thân qua đây, sợ nàng có gì sơ xuất.

Mọi người thật sự là tò mò muốn chết, rốt cuộc sao lại thế này a.

Tống gia cùng Vương gia vài vị công tử cùng các trưởng bối, quả thực là muốn điên rồi, giậm chân nói:“Đây là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”

Tô Mạt khóe miệng cười nhạt, phải cho bọn họ một bài học để bọn họ biết,
đừng vội vã bỏ đá xuống giếng như vậy, đừng vội vã tham tài như vậy!

Hoàng đế cười ha ha, vốn suy nghĩ phải thua chắc một ngàn lượng rồi.

Không lỗ thì chính là buôn bán lời.

Huống chi có người tuyên bố, đặt Tô Mạt thắng có thể một ăn mười.

Chính mình chẳng phải đã kiếm được một vạn lạng sao?

Hắn một tay bế lấy Tô Mạt,“Trẫm thắng được nhất vạn lượng bạc trắng, ngươi cứ việc sử dụng.”

Xem như thưởng cho nàng ta.

Tô Mạt cười ngọt ngào,“Đa tạ bệ hạ.”

Lão hồ li, một ngàn lượng bạc, làm một vạn lượng nhân tình a.

Trong lúc nhất thời người đặt nàng thắng đang vui tươi hớn hở, trong lòng
không thỏa mãn tự trách sao không đặt nhiều hơ nữa, có người cao hứng ,
có kẻ thở dài.

Càng nhiều người là đặt Thất điện hạ thắng, quả thực là muốn khóc chết luôn cho xong.

Đặc biệt là những kẻ đã đặt cả vốn gốc.

Cho dù là công tử thiếu gia của các đại gia tộc, nếu không đương gia, không có khoản tiền thu nhập, có thể có bao nhiêu tiền dành dụm chứ.

Hiện nay, quả thật như là địa chủ không có lương thực dư a.

Máy gã sai vặt của Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác vội vàng gẩy đẩy bàn tính tính sổ sách.

Tô Trì tức giận đến mặt đến độ mặt mũi tái xanh.

Thái tử nhướng mi, hắn đặt Thất điện hạ năm trăm lượng bạc, đặt Tô Mạt năm trăm lượng. Nhưng đặt Tô Mạt là một ăn mười.

Đặt nàng rất ít người, khoản tiền này hắn kiếm chắc rồi.

Không có bao nhiêu, uống một bữa rượu vậy là đủ rồi.

Hắn nói với Tô Trì:“Đi, đi ra ngoài đi dạo, chúng ta đi uống rượu thôi.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những người đó hai chân như nhũn ra, nói chuyện cũng không có khí lực nữa.Nhìn thấy Hoàng Phủ Giới muốn bỏ chạy, bọn họ quả thực là muốn chết ngất cho xong.Đó chính là thật nhiều tiền a.Hoàng Phủ Giới hai tay chống nạnh, tức giận đến nỗi so với bọn họ còn mãnh liệt hơn,“Chuyện của ta, các ngươi lắm lời cái gì? Ta bảo các ngươi đặt ta thắng sao? Hừ! Thật đáng ghét!”Hắn hừ lạnh một tiếng, chạy nhanh như bay thoáng cái đã biến mất.Tô Mạt nhìn bộ dáng hắn tức giận chạy đi, mừng rỡ cười rộ lên, nàng hướng về phía dưới thị vệ nói:“Ta nhảy xuống đó?”Những người đặt nàng thắng nhân sớm đã phi thân qua đây, sợ nàng có gì sơ xuất.Mọi người thật sự là tò mò muốn chết, rốt cuộc sao lại thế này a.Tống gia cùng Vương gia vài vị công tử cùng các trưởng bối, quả thực là muốn điên rồi, giậm chân nói:“Đây là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”Tô Mạt khóe miệng cười nhạt, phải cho bọn họ một bài học để bọn họ biết, đừng vội vã bỏ đá xuống giếng như vậy, đừng vội vã tham tài như vậy!Hoàng đế cười ha ha, vốn suy nghĩ phải thua chắc một ngàn lượng rồi.Không lỗ thì chính là buôn bán lời.Huống chi có người tuyên bố, đặt Tô Mạt thắng có thể một ăn mười.Chính mình chẳng phải đã kiếm được một vạn lạng sao?Hắn một tay bế lấy Tô Mạt,“Trẫm thắng được nhất vạn lượng bạc trắng, ngươi cứ việc sử dụng.”Xem như thưởng cho nàng ta.Tô Mạt cười ngọt ngào,“Đa tạ bệ hạ.”Lão hồ li, một ngàn lượng bạc, làm một vạn lượng nhân tình a.Trong lúc nhất thời người đặt nàng thắng đang vui tươi hớn hở, trong lòng không thỏa mãn tự trách sao không đặt nhiều hơ nữa, có người cao hứng , có kẻ thở dài.Càng nhiều người là đặt Thất điện hạ thắng, quả thực là muốn khóc chết luôn cho xong.Đặc biệt là những kẻ đã đặt cả vốn gốc.Cho dù là công tử thiếu gia của các đại gia tộc, nếu không đương gia, không có khoản tiền thu nhập, có thể có bao nhiêu tiền dành dụm chứ.Hiện nay, quả thật như là địa chủ không có lương thực dư a.Máy gã sai vặt của Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác vội vàng gẩy đẩy bàn tính tính sổ sách.Tô Trì tức giận đến mặt đến độ mặt mũi tái xanh.Thái tử nhướng mi, hắn đặt Thất điện hạ năm trăm lượng bạc, đặt Tô Mạt năm trăm lượng. Nhưng đặt Tô Mạt là một ăn mười.Đặt nàng rất ít người, khoản tiền này hắn kiếm chắc rồi.Không có bao nhiêu, uống một bữa rượu vậy là đủ rồi.Hắn nói với Tô Trì:“Đi, đi ra ngoài đi dạo, chúng ta đi uống rượu thôi.”

Chương 403: Hai ta hóa thù thành bạn nhé!01