Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 408: Chân tướng Mạt Mạt đã thắng 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ bởi vì không quản Tô gia, trong nhà tiền đều là dùng chung, hắn rất ít khi tiêu xài.Lần này vì ủng hộ Tô Mạt, muốn mấy ngàn lượng.Nay buôn bán lời, hắn cũng không muốn giao trở về. Để lại ở chỗ nàng để nàng quản lý.Tô Mạt cũng không khách khí với hắn,“Được, về sau phụ thân không có tiền, thì cứ đến chỗ nữ nhi lấy, nữ nhi chính là tiểu ngân khố của phụ thân!”Tô Nhân Vũ vui vẻ đến nỗi thân thể như bay lên, lập tức đưa ra nghi vấn:“Thất điện hạ làm sao vậy?”Tô Mạt cười trộm, nhưng đã đáp ứng không nói ra, chính là không thể nói.Nàng nói:“Ai nha, phụ thân, qua trễ rồi, nên đi ngủ. Ta còn để cho đại tỷ tỷ đến đây ngủ nữa.”Tô Nhân Vũ cúi người, hôn lên cái trán của nàng,“ Bảo bảo ngoan, đi ngủ sớm một chút.”Tô Nhân Vũ đi rồi, đại tiểu thư tới đây, tỷ muội hai người ở trên giường không thiếu được tâm sự nhỏ to.Nằm ở trên giường, Tô Mạt nghĩ lại tình cảnh cuộc hẹn lén gặp mặt Hoàng Phủ Giới.Ngày đó nàng cảm mạo ở nhà xin miễn hết thảy khách nhân tới chơi, sai Lăng Nhược cùng Lan Như nghĩ biện pháp mang nàng đi gặp Hoàng Phủ Giới.Các nàng ta trước tiên đưa thư một phong thơ cho Hoàng Phủ Giới, hẹn hắn ở bên ngoài Thái Học viện tại con đưởng nhỏ trong hẻm gặp mặt, có Lan Như tỷ muội canh chừng, đương nhiên rất an toàn.Tô Mạt bọc áo khoác chồn bạc ấm áp, cười hơi hơi đứng ở dưới chân tường, Hoàng Phủ Giới đã chạy tới, không có mặc áo khoác, lạnh đến nỗi khiến hai má hắn đỏ bừng, trong miệng không ngừng nhả ra bạch khí.“Tiểu nha đầu, ngươi sợ rồi sao, đến cầu xin tha hả.”Hoàng Phủ Giới đắc ý xoa thắt lưng,“Ngươi hiện tại nhận thua, ta liền chừa cho ngươi chút mặt mũi. Không lo trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.”Tô Mạt mặc áo khoác chồn, còn ôm cả cái túi sưởi, hơi hơi cười nói:“Ta là đến cho ngươi cơ hội bảo toàn thể diện.”Hoàng Phủ Giới vẻ mặt buồn cười nhìn nàng,“Ngươi mơ mộng hão huyền đi.”Tô Mạt lắc đầu,“Ta nói thật đó. Ta am hiểu đọc sách, ngươi am hiểu cưỡi ngựa trèo cây bắn cung, nếu ngươi đọc sách mà hơn ta mới thể hiện được là ngươi lợi hại. Nhưng ngươi cố tình tỷ thí cái mà ta không am hiểu nhưng ngươi lại am hiểu. Đương nhiên, điều này cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng ngươi đừng quên rằng, ngươi là nam tử hán. Nhưng, ta không với ngươi so đo với ngươi. Dù sao ta so với ngươi cũng lớn hơn hai tháng .”Gương mặt Hoàng Phủ Giới mặt lập đỏ bừng, ngay cả lỗ tai đều đỏ hết lên.Hắn nhất thời tức giận, không băn khoăn nhiều như vậy, hiện tại bị Tô Mạt nói, tựa hồ thật đúng là như vậy.

Tô Nhân Vũ bởi vì không quản Tô gia, trong nhà tiền đều là dùng chung, hắn rất ít khi tiêu xài.

Lần này vì ủng hộ Tô Mạt, muốn mấy ngàn lượng.

Nay buôn bán lời, hắn cũng không muốn giao trở về. Để lại ở chỗ nàng để nàng quản lý.

Tô Mạt cũng không khách khí với hắn,“Được, về sau phụ thân không có tiền,
thì cứ đến chỗ nữ nhi lấy, nữ nhi chính là tiểu ngân khố của phụ thân!”

Tô Nhân Vũ vui vẻ đến nỗi thân thể như bay lên, lập tức đưa ra nghi vấn:“Thất điện hạ làm sao vậy?”

Tô Mạt cười trộm, nhưng đã đáp ứng không nói ra, chính là không thể nói.

Nàng nói:“Ai nha, phụ thân, qua trễ rồi, nên đi ngủ. Ta còn để cho đại tỷ tỷ đến đây ngủ nữa.”

Tô Nhân Vũ cúi người, hôn lên cái trán của nàng,“ Bảo bảo ngoan, đi ngủ sớm một chút.”

Tô Nhân Vũ đi rồi, đại tiểu thư tới đây, tỷ muội hai người ở trên giường không thiếu được tâm sự nhỏ to.

Nằm ở trên giường, Tô Mạt nghĩ lại tình cảnh cuộc hẹn lén gặp mặt Hoàng Phủ Giới.

Ngày đó nàng cảm mạo ở nhà xin miễn hết thảy khách nhân tới chơi, sai Lăng
Nhược cùng Lan Như nghĩ biện pháp mang nàng đi gặp Hoàng Phủ Giới.

Các nàng ta trước tiên đưa thư một phong thơ cho Hoàng Phủ Giới, hẹn hắn ở
bên ngoài Thái Học viện tại con đưởng nhỏ trong hẻm gặp mặt, có Lan Như
tỷ muội canh chừng, đương nhiên rất an toàn.

Tô Mạt bọc áo khoác
chồn bạc ấm áp, cười hơi hơi đứng ở dưới chân tường, Hoàng Phủ Giới đã
chạy tới, không có mặc áo khoác, lạnh đến nỗi khiến hai má hắn đỏ bừng,
trong miệng không ngừng nhả ra bạch khí.

“Tiểu nha đầu, ngươi sợ rồi sao, đến cầu xin tha hả.”

Hoàng Phủ Giới đắc ý xoa thắt lưng,“Ngươi hiện tại nhận thua, ta liền chừa
cho ngươi chút mặt mũi. Không lo trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.”

Tô Mạt mặc áo khoác chồn, còn ôm cả cái túi sưởi, hơi hơi cười nói:“Ta là đến cho ngươi cơ hội bảo toàn thể diện.”

Hoàng Phủ Giới vẻ mặt buồn cười nhìn nàng,“Ngươi mơ mộng hão huyền đi.”

Tô Mạt lắc đầu,“Ta nói thật đó. Ta am hiểu đọc sách, ngươi am hiểu cưỡi
ngựa trèo cây bắn cung, nếu ngươi đọc sách mà hơn ta mới thể hiện được
là ngươi lợi hại. Nhưng ngươi cố tình tỷ thí cái mà ta không am hiểu
nhưng ngươi lại am hiểu. Đương nhiên, điều này cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng ngươi đừng quên rằng, ngươi là nam tử hán. Nhưng, ta không với ngươi so đo với ngươi. Dù sao ta so với ngươi cũng lớn hơn hai
tháng .”

Gương mặt Hoàng Phủ Giới mặt lập đỏ bừng, ngay cả lỗ tai đều đỏ hết lên.

Hắn nhất thời tức giận, không băn khoăn nhiều như vậy, hiện tại bị Tô Mạt nói, tựa hồ thật đúng là như vậy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ bởi vì không quản Tô gia, trong nhà tiền đều là dùng chung, hắn rất ít khi tiêu xài.Lần này vì ủng hộ Tô Mạt, muốn mấy ngàn lượng.Nay buôn bán lời, hắn cũng không muốn giao trở về. Để lại ở chỗ nàng để nàng quản lý.Tô Mạt cũng không khách khí với hắn,“Được, về sau phụ thân không có tiền, thì cứ đến chỗ nữ nhi lấy, nữ nhi chính là tiểu ngân khố của phụ thân!”Tô Nhân Vũ vui vẻ đến nỗi thân thể như bay lên, lập tức đưa ra nghi vấn:“Thất điện hạ làm sao vậy?”Tô Mạt cười trộm, nhưng đã đáp ứng không nói ra, chính là không thể nói.Nàng nói:“Ai nha, phụ thân, qua trễ rồi, nên đi ngủ. Ta còn để cho đại tỷ tỷ đến đây ngủ nữa.”Tô Nhân Vũ cúi người, hôn lên cái trán của nàng,“ Bảo bảo ngoan, đi ngủ sớm một chút.”Tô Nhân Vũ đi rồi, đại tiểu thư tới đây, tỷ muội hai người ở trên giường không thiếu được tâm sự nhỏ to.Nằm ở trên giường, Tô Mạt nghĩ lại tình cảnh cuộc hẹn lén gặp mặt Hoàng Phủ Giới.Ngày đó nàng cảm mạo ở nhà xin miễn hết thảy khách nhân tới chơi, sai Lăng Nhược cùng Lan Như nghĩ biện pháp mang nàng đi gặp Hoàng Phủ Giới.Các nàng ta trước tiên đưa thư một phong thơ cho Hoàng Phủ Giới, hẹn hắn ở bên ngoài Thái Học viện tại con đưởng nhỏ trong hẻm gặp mặt, có Lan Như tỷ muội canh chừng, đương nhiên rất an toàn.Tô Mạt bọc áo khoác chồn bạc ấm áp, cười hơi hơi đứng ở dưới chân tường, Hoàng Phủ Giới đã chạy tới, không có mặc áo khoác, lạnh đến nỗi khiến hai má hắn đỏ bừng, trong miệng không ngừng nhả ra bạch khí.“Tiểu nha đầu, ngươi sợ rồi sao, đến cầu xin tha hả.”Hoàng Phủ Giới đắc ý xoa thắt lưng,“Ngươi hiện tại nhận thua, ta liền chừa cho ngươi chút mặt mũi. Không lo trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.”Tô Mạt mặc áo khoác chồn, còn ôm cả cái túi sưởi, hơi hơi cười nói:“Ta là đến cho ngươi cơ hội bảo toàn thể diện.”Hoàng Phủ Giới vẻ mặt buồn cười nhìn nàng,“Ngươi mơ mộng hão huyền đi.”Tô Mạt lắc đầu,“Ta nói thật đó. Ta am hiểu đọc sách, ngươi am hiểu cưỡi ngựa trèo cây bắn cung, nếu ngươi đọc sách mà hơn ta mới thể hiện được là ngươi lợi hại. Nhưng ngươi cố tình tỷ thí cái mà ta không am hiểu nhưng ngươi lại am hiểu. Đương nhiên, điều này cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng ngươi đừng quên rằng, ngươi là nam tử hán. Nhưng, ta không với ngươi so đo với ngươi. Dù sao ta so với ngươi cũng lớn hơn hai tháng .”Gương mặt Hoàng Phủ Giới mặt lập đỏ bừng, ngay cả lỗ tai đều đỏ hết lên.Hắn nhất thời tức giận, không băn khoăn nhiều như vậy, hiện tại bị Tô Mạt nói, tựa hồ thật đúng là như vậy.

Chương 408: Chân tướng Mạt Mạt đã thắng 01