Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 409: Chân tướng Mạt Mạt đã thắng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc ấy nếu nàng nói tỷ thí bắn cung, hắn sẽ bị thiệt.Tô Mạt lại cười, chính mình nói như thế nào cũng là người lớn, kiến thức rộng rãi, sao có thể chấp hắn đứa bé tám tuổi được ?Nàng nói:“Ngươi cũng không ngẫm lại xem, như ta thích cùng người ta sử dụng mưu trí như vậy, làm sao sẽ ngu ngốc hồ đồ bỏ dài lấy ngắn như vậy chứ, tỷ thí với ngươi ta sẽ biết ? Ta vì sao không phản đối, còn đưa ra thời gian thi đấu là sau ba ngày? Ngươi cho là ngươi trèo cây rất lợi hại sao. Đương nhiên, ngươi là rất lợi hại, mà ta trèo cây thực bình thường, thậm chí thực vụng về. Nhưng sao biết rõ ngươi lợi hại ta không được còn muốn ở trước mặt mọi người tỷ thí?”Nàng đứng nơi đó, thanh tú xinh xắn, tươi cười giảo hoạt, ánh mắt trong suốt, lộ ra một sự tự tin.Hoàng Phủ Giới trong lòng nói thầm,“Vì sao? Ngươi muốn giở trò gian trá?”Tô Mạt lắc đầu,“Không phải giở trò gian trá, ta chỉ là tới nói cho ngươi biết. Nếu ngươi hối hận. Chúng ta có thể hợp tác. Nhất là, hai ta cứ tỷ thí hết mình, đến lúc đó nếu ngươi bị gãy chân gãy tay, về sau biến người què, hoặc ngã vỡ mặt, biến thành người quái dị không có nữ hài tử thích cũng không thể oán ta. Hai là, ngươi có thể nhận thua, sau đó ta đáp ứng ngươi một yêu cầu, còn đem tiền ta thắng đưa cho ngươi một nửa. Như vậy ngươi có tiền, có nhiều thời điểm sẽ được tự do. Không cần cái gì cũng phải xin Hoàng Oanh quý phi. Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử vì sao được tự do? Chính là bởi vì bọn họ có tiền.”Tô Mạt đương nhiên biết, Hoàng Phủ Giới chỉ là tiểu hài tử, đơn thuần cho hắn tiền, là không thể khiến hắn động tâm, hắn cũng không phải là tay sút bóng lơ tơ mơ, càng không phải là tay điều khiển ngựa dở òm, hắn chỉ là một đứa nhỏ, còn không biết tiền trọng yếu ra sao.Nhưng là cứ là người là sẽ có nhược điểm, để tâm điều gì đó, khát vọng cái gì đó, đã biết dục vọng của đối thủ, cơ bản là không có gì không khắc chế được.Hắn sợ chết, ngươi liền lấy sinh mệnh ra uy hiếp.Hắn để tâm đến người nhà, ngươi liền lấy sinh mệnh người nhà hắn ra uy hiếp.Hắn tham tài, làm dễ nhất, chưa cho hắn khoản tiền thù lao lớn.Hắn thích mỹ nữ, mỹ nhân kế từ trước đến nay luôn được sử dụng vốn lại ít nhất.Mà đối với Hoàng Phủ Giới tiểu hài tử này mà nói, được thừa nhận năng lực, muốn đạt được sự tôn trọng, làm cho mọi người kính nể, mới chính là điều hắn hiện tại để tâm nhất.Nói trắng ra là, chính là tìm kiếm cảm giác tồn tại, cảm giác được mọi người nhìn chăm chú.
Lúc ấy nếu nàng nói tỷ thí bắn cung, hắn sẽ bị thiệt.
Tô Mạt lại cười, chính mình nói như thế nào cũng là người lớn, kiến thức rộng rãi, sao có thể chấp hắn đứa bé tám tuổi được ?
Nàng nói:“Ngươi cũng không ngẫm lại xem, như ta thích cùng người ta sử dụng
mưu trí như vậy, làm sao sẽ ngu ngốc hồ đồ bỏ dài lấy ngắn như vậy chứ,
tỷ thí với ngươi ta sẽ biết ? Ta vì sao không phản đối, còn đưa ra thời
gian thi đấu là sau ba ngày? Ngươi cho là ngươi trèo cây rất lợi hại
sao. Đương nhiên, ngươi là rất lợi hại, mà ta trèo cây thực bình thường, thậm chí thực vụng về. Nhưng sao biết rõ ngươi lợi hại ta không được
còn muốn ở trước mặt mọi người tỷ thí?”
Nàng đứng nơi đó, thanh tú xinh xắn, tươi cười giảo hoạt, ánh mắt trong suốt, lộ ra một sự tự tin.
Hoàng Phủ Giới trong lòng nói thầm,“Vì sao? Ngươi muốn giở trò gian trá?”
Tô Mạt lắc đầu,“Không phải giở trò gian trá, ta chỉ là tới nói cho ngươi
biết. Nếu ngươi hối hận. Chúng ta có thể hợp tác. Nhất là, hai ta cứ tỷ
thí hết mình, đến lúc đó nếu ngươi bị gãy chân gãy tay, về sau biến
người què, hoặc ngã vỡ mặt, biến thành người quái dị không có nữ hài tử
thích cũng không thể oán ta. Hai là, ngươi có thể nhận thua, sau đó ta
đáp ứng ngươi một yêu cầu, còn đem tiền ta thắng đưa cho ngươi một nửa.
Như vậy ngươi có tiền, có nhiều thời điểm sẽ được tự do. Không cần cái
gì cũng phải xin Hoàng Oanh quý phi. Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử vì
sao được tự do? Chính là bởi vì bọn họ có tiền.”
Tô Mạt đương
nhiên biết, Hoàng Phủ Giới chỉ là tiểu hài tử, đơn thuần cho hắn tiền,
là không thể khiến hắn động tâm, hắn cũng không phải là tay sút bóng lơ
tơ mơ, càng không phải là tay điều khiển ngựa dở òm, hắn chỉ là một đứa
nhỏ, còn không biết tiền trọng yếu ra sao.
Nhưng là cứ là người
là sẽ có nhược điểm, để tâm điều gì đó, khát vọng cái gì đó, đã biết dục vọng của đối thủ, cơ bản là không có gì không khắc chế được.
Hắn sợ chết, ngươi liền lấy sinh mệnh ra uy hiếp.
Hắn để tâm đến người nhà, ngươi liền lấy sinh mệnh người nhà hắn ra uy hiếp.
Hắn tham tài, làm dễ nhất, chưa cho hắn khoản tiền thù lao lớn.
Hắn thích mỹ nữ, mỹ nhân kế từ trước đến nay luôn được sử dụng vốn lại ít nhất.
Mà đối với Hoàng Phủ Giới tiểu hài tử này mà nói, được thừa nhận năng lực, muốn đạt được sự tôn trọng, làm cho mọi người kính nể, mới chính là
điều hắn hiện tại để tâm nhất.
Nói trắng ra là, chính là tìm kiếm cảm giác tồn tại, cảm giác được mọi người nhìn chăm chú.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc ấy nếu nàng nói tỷ thí bắn cung, hắn sẽ bị thiệt.Tô Mạt lại cười, chính mình nói như thế nào cũng là người lớn, kiến thức rộng rãi, sao có thể chấp hắn đứa bé tám tuổi được ?Nàng nói:“Ngươi cũng không ngẫm lại xem, như ta thích cùng người ta sử dụng mưu trí như vậy, làm sao sẽ ngu ngốc hồ đồ bỏ dài lấy ngắn như vậy chứ, tỷ thí với ngươi ta sẽ biết ? Ta vì sao không phản đối, còn đưa ra thời gian thi đấu là sau ba ngày? Ngươi cho là ngươi trèo cây rất lợi hại sao. Đương nhiên, ngươi là rất lợi hại, mà ta trèo cây thực bình thường, thậm chí thực vụng về. Nhưng sao biết rõ ngươi lợi hại ta không được còn muốn ở trước mặt mọi người tỷ thí?”Nàng đứng nơi đó, thanh tú xinh xắn, tươi cười giảo hoạt, ánh mắt trong suốt, lộ ra một sự tự tin.Hoàng Phủ Giới trong lòng nói thầm,“Vì sao? Ngươi muốn giở trò gian trá?”Tô Mạt lắc đầu,“Không phải giở trò gian trá, ta chỉ là tới nói cho ngươi biết. Nếu ngươi hối hận. Chúng ta có thể hợp tác. Nhất là, hai ta cứ tỷ thí hết mình, đến lúc đó nếu ngươi bị gãy chân gãy tay, về sau biến người què, hoặc ngã vỡ mặt, biến thành người quái dị không có nữ hài tử thích cũng không thể oán ta. Hai là, ngươi có thể nhận thua, sau đó ta đáp ứng ngươi một yêu cầu, còn đem tiền ta thắng đưa cho ngươi một nửa. Như vậy ngươi có tiền, có nhiều thời điểm sẽ được tự do. Không cần cái gì cũng phải xin Hoàng Oanh quý phi. Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử vì sao được tự do? Chính là bởi vì bọn họ có tiền.”Tô Mạt đương nhiên biết, Hoàng Phủ Giới chỉ là tiểu hài tử, đơn thuần cho hắn tiền, là không thể khiến hắn động tâm, hắn cũng không phải là tay sút bóng lơ tơ mơ, càng không phải là tay điều khiển ngựa dở òm, hắn chỉ là một đứa nhỏ, còn không biết tiền trọng yếu ra sao.Nhưng là cứ là người là sẽ có nhược điểm, để tâm điều gì đó, khát vọng cái gì đó, đã biết dục vọng của đối thủ, cơ bản là không có gì không khắc chế được.Hắn sợ chết, ngươi liền lấy sinh mệnh ra uy hiếp.Hắn để tâm đến người nhà, ngươi liền lấy sinh mệnh người nhà hắn ra uy hiếp.Hắn tham tài, làm dễ nhất, chưa cho hắn khoản tiền thù lao lớn.Hắn thích mỹ nữ, mỹ nhân kế từ trước đến nay luôn được sử dụng vốn lại ít nhất.Mà đối với Hoàng Phủ Giới tiểu hài tử này mà nói, được thừa nhận năng lực, muốn đạt được sự tôn trọng, làm cho mọi người kính nể, mới chính là điều hắn hiện tại để tâm nhất.Nói trắng ra là, chính là tìm kiếm cảm giác tồn tại, cảm giác được mọi người nhìn chăm chú.