Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 411: Chân tướng Mạt Mạt đã thắng 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười hắc hắc,“Ngươi cho là mùa đông, chúng nó sẽ không đi ra ngoài sao? Chẳng qua là tạm trốn đi thôi. Trong lỗ ở trên thân cây, rất nhiều.”Hoàng Phủ Giới không khỏi rùng mình một cái, run rẩy.Nàng làm sao có thể biết chứ? Không ai biết hắn sợ cái đó, rất...... Toàn thân hắn bủn rủn, nhịn không được đến nỗi đùi phát run, vội vàng giậm chân, lấy hành động đó để trừ đi cảm giác không thoải mái kia.Tô Mạt hướng hắn cười,“Nếu ngươi bên ngoài giả bộ nhường ta, ta cũng không cần ra tay như vậy, về sau đương nhiên cũng là ngươi lợi hại hơn ta. Ta gọi ngươi là ca ca, không cần ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được a? Hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta đây cũng không khách khí với ngươi. Đến lúc đó ngươi thua, cũng đừng khóc nhè. Trên đời này mọi người đều biết Thất điện hạ cùng một tiểu cô nương tử tỷ thí cưỡi ngựa trèo cây, ai đoán được lại thua. Ngươi không biết a, hiện tại khắp kinh thành đều đang nghị luận, mỏi mắt mong chờ đấy. Ngay cả phụ hoàng người cũng đều đặt cược rồi.”Nàng thở dài, nhíu mi bất mãn nói:“Ngươi nói bọn họ cũng thật là, như thế sao lại rỗi rãi vậy a, cũng không phải là hoàng tử đã trưởng thành, nếu là Thái tử cùng Ngũ điện hạ tỷ thí, mọi người đến đặt cuộc cũng chả nói làm gì. Ta chỉ là một tiểu nữ tử như vậy, bọn họ có cái gì mà phải đặt cược cơ chứ. Nếu ta thua, ta là nữ hài tử, không có gì mất mặt. Nhưng Thất điện hạ ngươi sẽ khác a.”Hoàng Phủ Giới gắt gao nắm chặt tay, khóe miệng nhếch lên, cánh mũi thở phập phồng . Ánh mắt đen láy cơ hồ muốn bốc hỏa.Tô Mạt thản nhiên nói:“Nếu thật sự tỷ thí, ngươi thua, hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ta thua, bao nhiêu tiền của ta cũng mất hết rồi. Phụ thân ta còn đặt cược thiệt nhiều tiền kìa. Nếu tất cả mất hết, ta đây sẽ đau lòng muốn chết mất. Hai ta về sau cũng chỉ có thể làm kẻ thù của nhau. Không đội trời chung a?”Khóe miệng nàng cong lên hiện lên chút tà khí,“Thua lần này không có gì, nhưng tiền của nhà ta mất sach, ta đây sẽ rất khổ sở, ta một khi thấy khổ sở về sau sẽ nghĩ ra những chiêu xấu xa, đặc biệt là đối với kẻ thù của ta, hừ, ta nhất định sẽ không cho hắn sống yên ổn đâu.”Hoàng Phủ Giới mí mắt run lên, hừ nói:“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?”
Tô Mạt cười hắc
hắc,“Ngươi cho là mùa đông, chúng nó sẽ không đi ra ngoài sao? Chẳng qua là tạm trốn đi thôi. Trong lỗ ở trên thân cây, rất nhiều.”
Hoàng Phủ Giới không khỏi rùng mình một cái, run rẩy.
Nàng làm sao có thể biết chứ? Không ai biết hắn sợ cái đó, rất...... Toàn
thân hắn bủn rủn, nhịn không được đến nỗi đùi phát run, vội vàng giậm
chân, lấy hành động đó để trừ đi cảm giác không thoải mái kia.
Tô Mạt hướng hắn cười,“Nếu ngươi bên ngoài giả bộ nhường ta, ta cũng không cần ra tay như vậy, về sau đương nhiên cũng là ngươi lợi hại hơn ta. Ta gọi ngươi là ca ca, không cần ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được a? Hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta đây cũng không khách khí
với ngươi. Đến lúc đó ngươi thua, cũng đừng khóc nhè. Trên đời này mọi
người đều biết Thất điện hạ cùng một tiểu cô nương tử tỷ thí cưỡi ngựa
trèo cây, ai đoán được lại thua. Ngươi không biết a, hiện tại khắp kinh
thành đều đang nghị luận, mỏi mắt mong chờ đấy. Ngay cả phụ hoàng người
cũng đều đặt cược rồi.”
Nàng thở dài, nhíu mi bất mãn nói:“Ngươi
nói bọn họ cũng thật là, như thế sao lại rỗi rãi vậy a, cũng không phải
là hoàng tử đã trưởng thành, nếu là Thái tử cùng Ngũ điện hạ tỷ thí, mọi người đến đặt cuộc cũng chả nói làm gì. Ta chỉ là một tiểu nữ tử như
vậy, bọn họ có cái gì mà phải đặt cược cơ chứ. Nếu ta thua, ta là nữ hài tử, không có gì mất mặt. Nhưng Thất điện hạ ngươi sẽ khác a.”
Hoàng Phủ Giới gắt gao nắm chặt tay, khóe miệng nhếch lên, cánh mũi thở phập phồng . Ánh mắt đen láy cơ hồ muốn bốc hỏa.
Tô Mạt thản nhiên nói:“Nếu thật sự tỷ thí, ngươi thua, hai ta vẫn là bạn
tốt. Nếu ta thua, bao nhiêu tiền của ta cũng mất hết rồi. Phụ thân ta
còn đặt cược thiệt nhiều tiền kìa. Nếu tất cả mất hết, ta đây sẽ đau
lòng muốn chết mất. Hai ta về sau cũng chỉ có thể làm kẻ thù của nhau.
Không đội trời chung a?”
Khóe miệng nàng cong lên hiện lên chút
tà khí,“Thua lần này không có gì, nhưng tiền của nhà ta mất sach, ta đây sẽ rất khổ sở, ta một khi thấy khổ sở về sau sẽ nghĩ ra những chiêu xấu xa, đặc biệt là đối với kẻ thù của ta, hừ, ta nhất định sẽ không cho
hắn sống yên ổn đâu.”
Hoàng Phủ Giới mí mắt run lên, hừ nói:“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười hắc hắc,“Ngươi cho là mùa đông, chúng nó sẽ không đi ra ngoài sao? Chẳng qua là tạm trốn đi thôi. Trong lỗ ở trên thân cây, rất nhiều.”Hoàng Phủ Giới không khỏi rùng mình một cái, run rẩy.Nàng làm sao có thể biết chứ? Không ai biết hắn sợ cái đó, rất...... Toàn thân hắn bủn rủn, nhịn không được đến nỗi đùi phát run, vội vàng giậm chân, lấy hành động đó để trừ đi cảm giác không thoải mái kia.Tô Mạt hướng hắn cười,“Nếu ngươi bên ngoài giả bộ nhường ta, ta cũng không cần ra tay như vậy, về sau đương nhiên cũng là ngươi lợi hại hơn ta. Ta gọi ngươi là ca ca, không cần ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được a? Hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta đây cũng không khách khí với ngươi. Đến lúc đó ngươi thua, cũng đừng khóc nhè. Trên đời này mọi người đều biết Thất điện hạ cùng một tiểu cô nương tử tỷ thí cưỡi ngựa trèo cây, ai đoán được lại thua. Ngươi không biết a, hiện tại khắp kinh thành đều đang nghị luận, mỏi mắt mong chờ đấy. Ngay cả phụ hoàng người cũng đều đặt cược rồi.”Nàng thở dài, nhíu mi bất mãn nói:“Ngươi nói bọn họ cũng thật là, như thế sao lại rỗi rãi vậy a, cũng không phải là hoàng tử đã trưởng thành, nếu là Thái tử cùng Ngũ điện hạ tỷ thí, mọi người đến đặt cuộc cũng chả nói làm gì. Ta chỉ là một tiểu nữ tử như vậy, bọn họ có cái gì mà phải đặt cược cơ chứ. Nếu ta thua, ta là nữ hài tử, không có gì mất mặt. Nhưng Thất điện hạ ngươi sẽ khác a.”Hoàng Phủ Giới gắt gao nắm chặt tay, khóe miệng nhếch lên, cánh mũi thở phập phồng . Ánh mắt đen láy cơ hồ muốn bốc hỏa.Tô Mạt thản nhiên nói:“Nếu thật sự tỷ thí, ngươi thua, hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ta thua, bao nhiêu tiền của ta cũng mất hết rồi. Phụ thân ta còn đặt cược thiệt nhiều tiền kìa. Nếu tất cả mất hết, ta đây sẽ đau lòng muốn chết mất. Hai ta về sau cũng chỉ có thể làm kẻ thù của nhau. Không đội trời chung a?”Khóe miệng nàng cong lên hiện lên chút tà khí,“Thua lần này không có gì, nhưng tiền của nhà ta mất sach, ta đây sẽ rất khổ sở, ta một khi thấy khổ sở về sau sẽ nghĩ ra những chiêu xấu xa, đặc biệt là đối với kẻ thù của ta, hừ, ta nhất định sẽ không cho hắn sống yên ổn đâu.”Hoàng Phủ Giới mí mắt run lên, hừ nói:“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?”