Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 412: Có người mất sạch vốn gốc!

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… ô Mạt nhướng mi lên,“Ngươi đương nhiên không sợ. Ngươi có hoàng đế phụ thân mà, đương nhiên so với ta lợi hại hơn. Lấy lớn ăn hiếp nhỏ, ta cũng không có biện pháp a. Bất quá, trận đấu đã mất đi sự công bằng, lợi dụng quyền lực, điều đó mới khiến cho người ta khinh bỉ kìa. Mọi người khắp thiên hạ sẽ khinh thường.”Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nói:“Ta không có lấy quyền lực chèn áp người khác.”Tô Mạt gật gật đầu,“Ta biết. Ta là nói giả sử thôi.”Nàng giỏi về nhìn người, nghiền ngẫm tâm tư, tính cách của người khác, biết hắn có chút khuyết điểm.Tiếp xúc với Hoàng Phủ Giới, nàng liền biết hắn là một người ưa mặt mũi, kiêu ngạo, lòng tự trọng đặc biệt lớn. Không chấp nhận nhất là chuyện người khác vu khống hắn.Nàng làm như vậy, đơn giản là muốn làm cho hắn đừng lộ ra giao dịch của hai người mà thôi.Nói xong, nàng hướng hắn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, lấy nụ cười xinh đẹp nhất cười với hắn, thái độ hòa khí nhất,“Tạm biệt. Là địch là bạn, về sau gặp sẽ biết a.”Nếu hắn chịu tự động nhận thua, vậy nàng chẳng phải là sẽ không đấu mà thắng sao? Nàng cười hắc hắc, chậm rãi rời đi.Phía sau, Hoàng Phủ Giới nắm tay giậm chân,“Tô Mạt, ngươi cái tên xấu xa kia!”Tô Mạt cười hắc hắc.Lập tức làm đại tiểu thư đang mơ mơ màng màng ngủ thức tỉnh luôn, nàng ngồi dậy nhìn,“Mạt nhi, ngươi làm sao vậy?”Tô Mạt nghiêng người, ôm đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta cao hứng a, hai ta có nhiều tiền như vậy. Có thể bắt đầu kinh doanh rồi. Ngươi nghĩ kĩ xem, ngươi muốn làm cái gì, mở cửa hàng gì, sau đó ta giúp ngươi mở. Chờ cửa hàng khai trương, ngươi chính là bà chủ bí mật a.”Đại tiểu thư ừ một tiếng,“Ngươi mới là. Ta không cần làm bà chủ. Khó nghe muốn chết a.”Tô Mạt cọ cọ, tựa đầu vào cổ đại tiểu thư, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.Hiện nay có tiền, trở thành tiểu phú bà, Tô Mạt đi đường cảm thấy đặc biệt lâng lâng nhẹ bẫng, ngẩng đầu ưỡn ngực.Đám người Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi thì khác a.Nhị tiểu thư vốn là không có bao nhiêu tiền, hiện tại muốn nịnh bợ công chúa và Tống tiểu thư, sẽ phải tặng lễ vật, nghĩ muốn kiếm chút tiền, kết quả lại bị mất trắng.Lão phu nhân cùng lão gia không truy cứu việc nàng ta bán đi đồ vật riêng đã tốt lắm rồi.Lúc đi đến lão phu nhân nơi đó thỉnh an ăn điểm tâm, các nàng ta đều ỉu xìu buồn bã , thật sự là xót tiền đau như cắt ruột cắt gan đến nỗi suốt đêm cứ chập chờn không yên giấc a.Người người ánh mắt sưng đỏ, xanh xao.

ô Mạt nhướng mi
lên,“Ngươi đương nhiên không sợ. Ngươi có hoàng đế phụ thân mà, đương
nhiên so với ta lợi hại hơn. Lấy lớn ăn hiếp nhỏ, ta cũng không có biện
pháp a. Bất quá, trận đấu đã mất đi sự công bằng, lợi dụng quyền lực,
điều đó mới khiến cho người ta khinh bỉ kìa. Mọi người khắp thiên hạ sẽ
khinh thường.”

Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nói:“Ta không có lấy quyền lực chèn áp người khác.”

Tô Mạt gật gật đầu,“Ta biết. Ta là nói giả sử thôi.”

Nàng giỏi về nhìn người, nghiền ngẫm tâm tư, tính cách của người khác, biết hắn có chút khuyết điểm.

Tiếp xúc với Hoàng Phủ Giới, nàng liền biết hắn là một người ưa mặt mũi,
kiêu ngạo, lòng tự trọng đặc biệt lớn. Không chấp nhận nhất là chuyện
người khác vu khống hắn.

Nàng làm như vậy, đơn giản là muốn làm cho hắn đừng lộ ra giao dịch của hai người mà thôi.

Nói xong, nàng hướng hắn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, lấy nụ cười xinh đẹp nhất
cười với hắn, thái độ hòa khí nhất,“Tạm biệt. Là địch là bạn, về sau gặp sẽ biết a.”

Nếu hắn chịu tự động nhận thua, vậy nàng chẳng phải là sẽ không đấu mà thắng sao? Nàng cười hắc hắc, chậm rãi rời đi.

Phía sau, Hoàng Phủ Giới nắm tay giậm chân,“Tô Mạt, ngươi cái tên xấu xa kia!”

Tô Mạt cười hắc hắc.

Lập tức làm đại tiểu thư đang mơ mơ màng màng ngủ thức tỉnh luôn, nàng ngồi dậy nhìn,“Mạt nhi, ngươi làm sao vậy?”

Tô Mạt nghiêng người, ôm đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta cao hứng a, hai ta có
nhiều tiền như vậy. Có thể bắt đầu kinh doanh rồi. Ngươi nghĩ kĩ xem,
ngươi muốn làm cái gì, mở cửa hàng gì, sau đó ta giúp ngươi mở. Chờ cửa
hàng khai trương, ngươi chính là bà chủ bí mật a.”

Đại tiểu thư ừ một tiếng,“Ngươi mới là. Ta không cần làm bà chủ. Khó nghe muốn chết a.”

Tô Mạt cọ cọ, tựa đầu vào cổ đại tiểu thư, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Hiện nay có tiền, trở thành tiểu phú bà, Tô Mạt đi đường cảm thấy đặc biệt lâng lâng nhẹ bẫng, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Đám người Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi thì khác a.

Nhị tiểu thư vốn là không có bao nhiêu tiền, hiện tại muốn nịnh bợ công
chúa và Tống tiểu thư, sẽ phải tặng lễ vật, nghĩ muốn kiếm chút tiền,
kết quả lại bị mất trắng.

Lão phu nhân cùng lão gia không truy cứu việc nàng ta bán đi đồ vật riêng đã tốt lắm rồi.

Lúc đi đến lão phu nhân nơi đó thỉnh an ăn điểm tâm, các nàng ta đều ỉu xìu buồn bã , thật sự là xót tiền đau như cắt ruột cắt gan đến nỗi suốt đêm cứ chập chờn không yên giấc a.

Người người ánh mắt sưng đỏ, xanh xao.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… ô Mạt nhướng mi lên,“Ngươi đương nhiên không sợ. Ngươi có hoàng đế phụ thân mà, đương nhiên so với ta lợi hại hơn. Lấy lớn ăn hiếp nhỏ, ta cũng không có biện pháp a. Bất quá, trận đấu đã mất đi sự công bằng, lợi dụng quyền lực, điều đó mới khiến cho người ta khinh bỉ kìa. Mọi người khắp thiên hạ sẽ khinh thường.”Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nói:“Ta không có lấy quyền lực chèn áp người khác.”Tô Mạt gật gật đầu,“Ta biết. Ta là nói giả sử thôi.”Nàng giỏi về nhìn người, nghiền ngẫm tâm tư, tính cách của người khác, biết hắn có chút khuyết điểm.Tiếp xúc với Hoàng Phủ Giới, nàng liền biết hắn là một người ưa mặt mũi, kiêu ngạo, lòng tự trọng đặc biệt lớn. Không chấp nhận nhất là chuyện người khác vu khống hắn.Nàng làm như vậy, đơn giản là muốn làm cho hắn đừng lộ ra giao dịch của hai người mà thôi.Nói xong, nàng hướng hắn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, lấy nụ cười xinh đẹp nhất cười với hắn, thái độ hòa khí nhất,“Tạm biệt. Là địch là bạn, về sau gặp sẽ biết a.”Nếu hắn chịu tự động nhận thua, vậy nàng chẳng phải là sẽ không đấu mà thắng sao? Nàng cười hắc hắc, chậm rãi rời đi.Phía sau, Hoàng Phủ Giới nắm tay giậm chân,“Tô Mạt, ngươi cái tên xấu xa kia!”Tô Mạt cười hắc hắc.Lập tức làm đại tiểu thư đang mơ mơ màng màng ngủ thức tỉnh luôn, nàng ngồi dậy nhìn,“Mạt nhi, ngươi làm sao vậy?”Tô Mạt nghiêng người, ôm đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta cao hứng a, hai ta có nhiều tiền như vậy. Có thể bắt đầu kinh doanh rồi. Ngươi nghĩ kĩ xem, ngươi muốn làm cái gì, mở cửa hàng gì, sau đó ta giúp ngươi mở. Chờ cửa hàng khai trương, ngươi chính là bà chủ bí mật a.”Đại tiểu thư ừ một tiếng,“Ngươi mới là. Ta không cần làm bà chủ. Khó nghe muốn chết a.”Tô Mạt cọ cọ, tựa đầu vào cổ đại tiểu thư, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.Hiện nay có tiền, trở thành tiểu phú bà, Tô Mạt đi đường cảm thấy đặc biệt lâng lâng nhẹ bẫng, ngẩng đầu ưỡn ngực.Đám người Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi thì khác a.Nhị tiểu thư vốn là không có bao nhiêu tiền, hiện tại muốn nịnh bợ công chúa và Tống tiểu thư, sẽ phải tặng lễ vật, nghĩ muốn kiếm chút tiền, kết quả lại bị mất trắng.Lão phu nhân cùng lão gia không truy cứu việc nàng ta bán đi đồ vật riêng đã tốt lắm rồi.Lúc đi đến lão phu nhân nơi đó thỉnh an ăn điểm tâm, các nàng ta đều ỉu xìu buồn bã , thật sự là xót tiền đau như cắt ruột cắt gan đến nỗi suốt đêm cứ chập chờn không yên giấc a.Người người ánh mắt sưng đỏ, xanh xao.

Chương 412: Có người mất sạch vốn gốc!