Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 413: Vầng sáng trên đỉnh đầu ai đó rất oách

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân cũng vậy, ánh mắt đỏ như con thỏ, muốn cùng Tô Nhân Vũ kể khổ, hắn lại quay đầu đi cũng không để ý tới nàng ta.Trên ghế ngồi, Tô Nhân Vũ vui tươi hớn hở nói:“Lão phu nhân, Mạt nhi đã làm Tô gia chúng ta nở mày nở mặt.”Lão phu nhân cũng nhịn không được cười,“Đúng vậy, nha đầu này, thật tinh quái đi. Ngày thường nhìn thành thật, không nghĩ tới còn biết mấy chiêu như vậy.”Nói xong vươn tay sờ Tô Mạt đang ngồi bên cạnh, lại gắp một miếng bánh hoa quế cho nàng.Tô Mạt nói cảm tạ, gắp lên ăn.Nay đi Thái Học viện học, Tô Mạt quả thực giống như trên đỉnh đầu có gắn thêm một vầng hào quang, bởi vì trong học đường cho dù là có đặt cược, cũng chỉ có chút ít, cũng không thua bao nhiêu cả.Cho nên cũng không có kẻ nào thua đậm vài ngàn lượng ở nhà khóc lóc ầm ỹ, mắng Thất điện hạ không chịu phấn đấu hết mình.Nhân tiện, bọn họ cũng đặt Tô Mạt cái ngoại hiệu, tên là “Tiểu ma nữ”.Quả thực giống y như ảo thuật, bản thân không được, có thể khiến đối thủ thể thảm , làm cho người ta chủ động nhận thua.Mặc dù bọn họ không có chứng cớ chứng minh Tô Mạt làm cho Hoàng Phủ Giới nhận thua , bọn họ cũng hiểu được nàng khẳng định nàng có mang theo một cỗ yêu khí, giỏi mê hoặc đối thủ, làm cho người ta không tự chủ được liền thần phục .Đối với cách nói này, Tô Mạt cười trừ.Không cảm thấy có gì không ổn.Nàng tiến vào trong học đường, phát hiện Hoàng Phủ Giới thế nhưng đã đến rồi, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đang nghiêm túc đọc sách.Nàng rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh hắn ngó nghía, hắn lại đang đọc sử ký.“Ngươi Luận Ngữ đọc xong chưa?”Hắn gật gật đầu, ồm ồm nói:“Đương nhiên!”Hắn có ngốc như vậy sao? Hắn cũng có thể trong một ngày đọc thuộc lòng cuốn sách đó!Tô Mạt nói:“Vậy ngươi có thể đọc ‘Trung Dung’ rồi .”Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ta làm sao phải đọc cái loại sách đó. Phải chính là phải, không phải chính là không phải, cái gì gọi là ‘Trung dung’ chứ. Người nào là khi mới sinh ra tính tình đều lương thiện, ngươi lúc sinh ra đã là tiểu ma nữ rồi!”Hắn quay đầu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục đọc sách.Lại bộc phát tính tình xấu xa đây, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn đã muốn làm hòa với nàng rồi, lúc ở lãnh cung không phải đã có một màn rất cảm động an ủi hắn một phen sao?Nghĩ hắn có khả năng do là nam hài tử ưa mặt mũi, nàng cũng không quấy rầy hắn, cười nói:“Hôm nay có trận đấu thi đọc thuộc lòng sách, người đứng thứ nhất sẽ có phần thưởng đó.”

Vương phu nhân cũng vậy, ánh mắt đỏ như con thỏ, muốn cùng Tô Nhân Vũ kể khổ, hắn lại quay đầu đi cũng không để ý tới nàng ta.

Trên ghế ngồi, Tô Nhân Vũ vui tươi hớn hở nói:“Lão phu nhân, Mạt nhi đã làm Tô gia chúng ta nở mày nở mặt.”

Lão phu nhân cũng nhịn không được cười,“Đúng vậy, nha đầu này, thật tinh
quái đi. Ngày thường nhìn thành thật, không nghĩ tới còn biết mấy chiêu
như vậy.”

Nói xong vươn tay sờ Tô Mạt đang ngồi bên cạnh, lại gắp một miếng bánh hoa quế cho nàng.

Tô Mạt nói cảm tạ, gắp lên ăn.

Nay đi Thái Học viện học, Tô Mạt quả thực giống như trên đỉnh đầu có gắn
thêm một vầng hào quang, bởi vì trong học đường cho dù là có đặt cược,
cũng chỉ có chút ít, cũng không thua bao nhiêu cả.

Cho nên cũng không có kẻ nào thua đậm vài ngàn lượng ở nhà khóc lóc ầm ỹ, mắng Thất điện hạ không chịu phấn đấu hết mình.

Nhân tiện, bọn họ cũng đặt Tô Mạt cái ngoại hiệu, tên là “Tiểu ma nữ”.

Quả thực giống y như ảo thuật, bản thân không được, có thể khiến đối thủ thể thảm , làm cho người ta chủ động nhận thua.

Mặc dù bọn họ không có chứng cớ chứng minh Tô Mạt làm cho Hoàng Phủ Giới
nhận thua , bọn họ cũng hiểu được nàng khẳng định nàng có mang theo một
cỗ yêu khí, giỏi mê hoặc đối thủ, làm cho người ta không tự chủ được
liền thần phục .

Đối với cách nói này, Tô Mạt cười trừ.

Không cảm thấy có gì không ổn.

Nàng tiến vào trong học đường, phát hiện Hoàng Phủ Giới thế nhưng đã đến rồi, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đang nghiêm túc đọc sách.

Nàng rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh hắn ngó nghía, hắn lại đang đọc sử ký.

“Ngươi Luận Ngữ đọc xong chưa?”

Hắn gật gật đầu, ồm ồm nói:“Đương nhiên!”

Hắn có ngốc như vậy sao? Hắn cũng có thể trong một ngày đọc thuộc lòng cuốn sách đó!

Tô Mạt nói:“Vậy ngươi có thể đọc ‘Trung Dung’ rồi .”

Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ta làm sao phải đọc cái loại sách đó. Phải chính là phải, không phải chính là không phải, cái gì gọi là ‘Trung dung’
chứ. Người nào là khi mới sinh ra tính tình đều lương thiện, ngươi lúc
sinh ra đã là tiểu ma nữ rồi!”

Hắn quay đầu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục đọc sách.

Lại bộc phát tính tình xấu xa đây, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, còn tưởng
rằng hắn đã muốn làm hòa với nàng rồi, lúc ở lãnh cung không phải đã có
một màn rất cảm động an ủi hắn một phen sao?

Nghĩ hắn có khả năng do là nam hài tử ưa mặt mũi, nàng cũng không quấy rầy hắn, cười
nói:“Hôm nay có trận đấu thi đọc thuộc lòng sách, người đứng thứ nhất sẽ có phần thưởng đó.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân cũng vậy, ánh mắt đỏ như con thỏ, muốn cùng Tô Nhân Vũ kể khổ, hắn lại quay đầu đi cũng không để ý tới nàng ta.Trên ghế ngồi, Tô Nhân Vũ vui tươi hớn hở nói:“Lão phu nhân, Mạt nhi đã làm Tô gia chúng ta nở mày nở mặt.”Lão phu nhân cũng nhịn không được cười,“Đúng vậy, nha đầu này, thật tinh quái đi. Ngày thường nhìn thành thật, không nghĩ tới còn biết mấy chiêu như vậy.”Nói xong vươn tay sờ Tô Mạt đang ngồi bên cạnh, lại gắp một miếng bánh hoa quế cho nàng.Tô Mạt nói cảm tạ, gắp lên ăn.Nay đi Thái Học viện học, Tô Mạt quả thực giống như trên đỉnh đầu có gắn thêm một vầng hào quang, bởi vì trong học đường cho dù là có đặt cược, cũng chỉ có chút ít, cũng không thua bao nhiêu cả.Cho nên cũng không có kẻ nào thua đậm vài ngàn lượng ở nhà khóc lóc ầm ỹ, mắng Thất điện hạ không chịu phấn đấu hết mình.Nhân tiện, bọn họ cũng đặt Tô Mạt cái ngoại hiệu, tên là “Tiểu ma nữ”.Quả thực giống y như ảo thuật, bản thân không được, có thể khiến đối thủ thể thảm , làm cho người ta chủ động nhận thua.Mặc dù bọn họ không có chứng cớ chứng minh Tô Mạt làm cho Hoàng Phủ Giới nhận thua , bọn họ cũng hiểu được nàng khẳng định nàng có mang theo một cỗ yêu khí, giỏi mê hoặc đối thủ, làm cho người ta không tự chủ được liền thần phục .Đối với cách nói này, Tô Mạt cười trừ.Không cảm thấy có gì không ổn.Nàng tiến vào trong học đường, phát hiện Hoàng Phủ Giới thế nhưng đã đến rồi, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đang nghiêm túc đọc sách.Nàng rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh hắn ngó nghía, hắn lại đang đọc sử ký.“Ngươi Luận Ngữ đọc xong chưa?”Hắn gật gật đầu, ồm ồm nói:“Đương nhiên!”Hắn có ngốc như vậy sao? Hắn cũng có thể trong một ngày đọc thuộc lòng cuốn sách đó!Tô Mạt nói:“Vậy ngươi có thể đọc ‘Trung Dung’ rồi .”Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ta làm sao phải đọc cái loại sách đó. Phải chính là phải, không phải chính là không phải, cái gì gọi là ‘Trung dung’ chứ. Người nào là khi mới sinh ra tính tình đều lương thiện, ngươi lúc sinh ra đã là tiểu ma nữ rồi!”Hắn quay đầu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục đọc sách.Lại bộc phát tính tình xấu xa đây, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn đã muốn làm hòa với nàng rồi, lúc ở lãnh cung không phải đã có một màn rất cảm động an ủi hắn một phen sao?Nghĩ hắn có khả năng do là nam hài tử ưa mặt mũi, nàng cũng không quấy rầy hắn, cười nói:“Hôm nay có trận đấu thi đọc thuộc lòng sách, người đứng thứ nhất sẽ có phần thưởng đó.”

Chương 413: Vầng sáng trên đỉnh đầu ai đó rất oách