Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng…

Chương 442

Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Tiêu Hoa Ung lúc nào cũng thế, không biết sợ hãi là gì, từ khi biết Thẩm Hi Hòa chắc chắn sẽ gả cho mình, hắnngày càng ngang tàng hơn trước3.Ngặt nỗi lần nào hắn cũng giữ chừng mực nhất định, khiến Thẩm Hi Hòa thấy không ổn nhưng lại không thể chỉtrích quá mức, đã vậy 1còn dẻo mồm dẻo miệng, dù vô lý cũng có thể cải thành có lý ít nhiều.Thật ra, Tiêu Hoa Ung rất thích nhìn dáng vẻ bực bội mà không9 làm gì được hắn của Thẩm Hi Hòa, chẳng hiểusao dáng vẻ ấy lại khiến hắn hân hoan, có lẽ vì biết nàng đang dung túng mình.Thế là 3hắn không ngừng thăm dò đầu là ranh giới cuối cùng của nàng, dù biết có thể nàng sẽ không vui nhưngvẫn không kìm được.“Ta đã báo 8phòng bếp chuẩn bị thức ăn rồi, hai ta cùng dùng bữa nhé?” Tiêu Hoa Ung xuống nước.Thẩm Hi Hòa cũng không muốn cãi cọ với hắn, bền im lặng ra khỏi phòng. Tiêu Hoa Ung hớn hở đuổi theo.Những ngày kể tiếp khá là sóng êm gió lặng. Thẩm Hi Hòa cảm thấy hết sức thư thái, giá mà Tiêu Hoa Ung bớtchọc tức nàng thì sẽ càng trọn vẹn hơn. Tháng Bảy vừa đi qua, hành cùng nghênh đón mùa thu đến. Mùa thu tạinơi đây lạnh hơn Kinh đô, ban ngày thích hợp ra ngoài dạo chơi, nhưng ban đêm thì hơi lạnh.Thẩm Hi Hòa tận hưởng những ngày tháng êm đềm của riêng mình, triều đình cũng hiếm khi được yên ắng thếnày, không như năm ngoái liên tục xảy ra chuyện.Tâm trạng Hữu Ninh đế cũng đặc biệt vui vẻ. Mùa Thu là mùa thu rừng bắt đầu tích mỡ, ngày nào Hữu Ninh đếcũng đi sớm về muộn, dẫn theo các hoàng tử và triều thần rong ruổi đi săn. Hôm nào săn được nhiều, Hữu Ninh đếbàn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, các đại thần vây quanh đống lửa, tự nướng con mồi mình săn được, còn có ca múa giúp vui.Đến ngày mùa, Hữu Ninh đế quyết định nghỉ ngơi hai ngày, cải trang thành dân thường, dẫn theo Tiêu Hoa Ungvà các hoàng tử khác rời khỏi hành cùng đến thôn làng gần nhất để trải nghiệm.Triều đình vốn coi trọng nông nghiệp, kể cả Hoàng thượng cũng rành rẽ chuyện nhà nông, thậm chí còn có tập tụctự mình trồng trọt do tổ tiên truyền lại.Trải qua nhiều đời vua, đến thời tiền để trị vì, tiên để lại xem thường tập tục này, phải đến khi Hữu Ninh đế đăngcơ mới tái hiện trở lại. Vì bị tiên để trừng phạt, thuở nhỏ Hữu Ninh đế từng cùng Thái hậu và Khiêm vương làmruộng lúc còn ở Tây Bắc.Mấy ngày liền, Thẩm Hi Hòa không thấy Tiêu Hoa Ung đầu. Hai ngày đầu, nàng còn mừng vì được yên thân,không còn phải nghe Tiêu Hoa Ung léo nhéo quấy rầy, nhưng sang hai ngày kế tiếp, nàng bắt đầu thất thần khi đọcsách, cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thói quen thật là đáng sợ.Trước đó, Tiêu Hoa Ung đeo bám Thẩm Hi Hòa như sam bất chấp gió mưa, khiến nàng dần quen với sự hiện diệncủa hắn, đến nỗi không gặp hắn lại thấy thiếu vắng.“Quận chúa, Tạ quốc công phu nhân có thai rồi” Trân Châu cũng phát hiện Thẩm Hi Hòa có chút ủ dột, bèn nói vớinàng vài tin tức thú vị.Thẩm Hi Hòa đang thất thần tựa vào lan can, ánh mắt mơ màng, nghe vậy bỗng nhướng mày: “Chẳng phải Tạ quốccông tháp tùng bệ hạ đến hành công hơn hai tháng nay hay sao?”Bây giờ là tháng Tám, bọn họ đến hành cung từ tháng Sáu, Tạ Kích cũng theo hầu thánh giá nhưng không dẫn giaquyến đi theo, lý do là viên thị không được khỏe.Sở dĩ Thẩm Hi Hòa biết thể là do nghe được Tử Ngọc và Trân Châu tán gẫu với nhau.“Quốc công phu nhân có thai được ba tháng ạ” Trân Châu gật đầu, “Tin vui mới đưa đến đây thôi, ai ai cũng chúcmừng Tạ quốc công, ông ta đang hí hửng lắm, còn xin phép bệ hạ hồi Kinh sớm nữa”Tạ quốc công đã ngoài bốn mươi, chỉ có một con trai là Tạ Uẩn Hoài, bản thân ông ta cũng là con một, dòng chínhcủa Tạ thị vốn neo người. Đầu năm nay, Tạ quốc công đã nạp thiếp để kéo dài hương khói, nay Viễn thị có thai, chodù là trai hay gái thì áp lực đến từ người trong tộc của Tạ quốc công cũng sẽ giảm đi đáng kể.“Báo tin này cho Tề đại phu biết” Thẩm Hi Hòa phân phó.Nàng không rõ Tạ Uẩn Hoài đã sắp đặt thể nào ở Tạ quốc công phủ, hắn muốn đòi lại công bằng cho mẫu thânmình những chuyện còn đang dở dang đã lên đường đi tìm thuốc giải cho Tiêu Hoa Ung, rõ ràng chuyện này sẽ bấtlợi cho hắn.Nếu Viên thị không có con, để có thể tiếp tục kế thừa tước vị, Tạ thị sẽ ép Tạ Kích cúi đầu nhận Tạ Uẩn Hoài về nhà,vì Tạ Uẩn Hoài là người thừa kế duy nhất. Nếu Viên thị sinh được con trai, đứa bé này có thể kế thừa tước vị, vì TạUẩn Hoài đã đoạn tuyệt tình nghĩa với Tạ gia.Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa lại dặn dò Trân Châu: “Em cho người theo dõi Tạ quốc công phủ thật sát sao… Màthôi, đợi Tề đại phu hồi âm rồi hẵng tính.”Đương nhiên là không rồi!Đúng là Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung, nhưng chắc chắn sẽ giở trò gì đó để đảm bảo không xảy ra biếncố, vừa có thể thăm dò Tiêu Hoa Ung, vừa không chế được hắn.Không thể để Tiêu Hoa Ung nằm trong tay Hữu Ninh đế quá lâu được.“Địa Phương đầu?” Thầm Hi Hòa hỏi.Thiên Viên đáp: “Nó đangởbên ngoài hành cung”“Ngươi bào hắn và thuộc hạ trà trộn vào hộ vệ của ta, lấy danh nghĩa của ta đi tìm điện hạ”Không thể dùng người của Tiêu Hoa Ung, nhưng người của tầng thì được!

Tiêu Hoa Ung lúc nào cũng thế, không biết sợ hãi là gì, từ khi biết Thẩm Hi Hòa chắc chắn sẽ gả cho mình, hắn

ngày càng ngang tàng hơn trước3.

Ngặt nỗi lần nào hắn cũng giữ chừng mực nhất định, khiến Thẩm Hi Hòa thấy không ổn nhưng lại không thể chỉ

trích quá mức, đã vậy 1còn dẻo mồm dẻo miệng, dù vô lý cũng có thể cải thành có lý ít nhiều.

Thật ra, Tiêu Hoa Ung rất thích nhìn dáng vẻ bực bội mà không9 làm gì được hắn của Thẩm Hi Hòa, chẳng hiểu

sao dáng vẻ ấy lại khiến hắn hân hoan, có lẽ vì biết nàng đang dung túng mình.

Thế là 3hắn không ngừng thăm dò đầu là ranh giới cuối cùng của nàng, dù biết có thể nàng sẽ không vui nhưng

vẫn không kìm được.

“Ta đã báo 8phòng bếp chuẩn bị thức ăn rồi, hai ta cùng dùng bữa nhé?” Tiêu Hoa Ung xuống nước.

Thẩm Hi Hòa cũng không muốn cãi cọ với hắn, bền im lặng ra khỏi phòng. Tiêu Hoa Ung hớn hở đuổi theo.

Những ngày kể tiếp khá là sóng êm gió lặng. Thẩm Hi Hòa cảm thấy hết sức thư thái, giá mà Tiêu Hoa Ung bớt

chọc tức nàng thì sẽ càng trọn vẹn hơn. Tháng Bảy vừa đi qua, hành cùng nghênh đón mùa thu đến. Mùa thu tại

nơi đây lạnh hơn Kinh đô, ban ngày thích hợp ra ngoài dạo chơi, nhưng ban đêm thì hơi lạnh.

Thẩm Hi Hòa tận hưởng những ngày tháng êm đềm của riêng mình, triều đình cũng hiếm khi được yên ắng thế

này, không như năm ngoái liên tục xảy ra chuyện.

Tâm trạng Hữu Ninh đế cũng đặc biệt vui vẻ. Mùa Thu là mùa thu rừng bắt đầu tích mỡ, ngày nào Hữu Ninh đế

cũng đi sớm về muộn, dẫn theo các hoàng tử và triều thần rong ruổi đi săn. Hôm nào săn được nhiều, Hữu Ninh đế

bàn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, các đại thần vây quanh đống lửa, tự nướng con mồi mình săn được, còn có ca múa giúp vui.

Đến ngày mùa, Hữu Ninh đế quyết định nghỉ ngơi hai ngày, cải trang thành dân thường, dẫn theo Tiêu Hoa Ung

và các hoàng tử khác rời khỏi hành cùng đến thôn làng gần nhất để trải nghiệm.

Triều đình vốn coi trọng nông nghiệp, kể cả Hoàng thượng cũng rành rẽ chuyện nhà nông, thậm chí còn có tập tục

tự mình trồng trọt do tổ tiên truyền lại.

Trải qua nhiều đời vua, đến thời tiền để trị vì, tiên để lại xem thường tập tục này, phải đến khi Hữu Ninh đế đăng

cơ mới tái hiện trở lại. Vì bị tiên để trừng phạt, thuở nhỏ Hữu Ninh đế từng cùng Thái hậu và Khiêm vương làm

ruộng lúc còn ở Tây Bắc.

Mấy ngày liền, Thẩm Hi Hòa không thấy Tiêu Hoa Ung đầu. Hai ngày đầu, nàng còn mừng vì được yên thân,

không còn phải nghe Tiêu Hoa Ung léo nhéo quấy rầy, nhưng sang hai ngày kế tiếp, nàng bắt đầu thất thần khi đọc

sách, cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thói quen thật là đáng sợ.

Trước đó, Tiêu Hoa Ung đeo bám Thẩm Hi Hòa như sam bất chấp gió mưa, khiến nàng dần quen với sự hiện diện

của hắn, đến nỗi không gặp hắn lại thấy thiếu vắng.

“Quận chúa, Tạ quốc công phu nhân có thai rồi” Trân Châu cũng phát hiện Thẩm Hi Hòa có chút ủ dột, bèn nói với

nàng vài tin tức thú vị.

Thẩm Hi Hòa đang thất thần tựa vào lan can, ánh mắt mơ màng, nghe vậy bỗng nhướng mày: “Chẳng phải Tạ quốc

công tháp tùng bệ hạ đến hành công hơn hai tháng nay hay sao?”

Bây giờ là tháng Tám, bọn họ đến hành cung từ tháng Sáu, Tạ Kích cũng theo hầu thánh giá nhưng không dẫn gia

quyến đi theo, lý do là viên thị không được khỏe.

Sở dĩ Thẩm Hi Hòa biết thể là do nghe được Tử Ngọc và Trân Châu tán gẫu với nhau.

“Quốc công phu nhân có thai được ba tháng ạ” Trân Châu gật đầu, “Tin vui mới đưa đến đây thôi, ai ai cũng chúc

mừng Tạ quốc công, ông ta đang hí hửng lắm, còn xin phép bệ hạ hồi Kinh sớm nữa”

Tạ quốc công đã ngoài bốn mươi, chỉ có một con trai là Tạ Uẩn Hoài, bản thân ông ta cũng là con một, dòng chính

của Tạ thị vốn neo người. Đầu năm nay, Tạ quốc công đã nạp thiếp để kéo dài hương khói, nay Viễn thị có thai, cho

dù là trai hay gái thì áp lực đến từ người trong tộc của Tạ quốc công cũng sẽ giảm đi đáng kể.

“Báo tin này cho Tề đại phu biết” Thẩm Hi Hòa phân phó.

Nàng không rõ Tạ Uẩn Hoài đã sắp đặt thể nào ở Tạ quốc công phủ, hắn muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân

mình những chuyện còn đang dở dang đã lên đường đi tìm thuốc giải cho Tiêu Hoa Ung, rõ ràng chuyện này sẽ bất

lợi cho hắn.

Nếu Viên thị không có con, để có thể tiếp tục kế thừa tước vị, Tạ thị sẽ ép Tạ Kích cúi đầu nhận Tạ Uẩn Hoài về nhà,

vì Tạ Uẩn Hoài là người thừa kế duy nhất. Nếu Viên thị sinh được con trai, đứa bé này có thể kế thừa tước vị, vì Tạ

Uẩn Hoài đã đoạn tuyệt tình nghĩa với Tạ gia.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa lại dặn dò Trân Châu: “Em cho người theo dõi Tạ quốc công phủ thật sát sao… Mà

thôi, đợi Tề đại phu hồi âm rồi hẵng tính.”

Đương nhiên là không rồi!

Đúng là Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung, nhưng chắc chắn sẽ giở trò gì đó để đảm bảo không xảy ra biến

cố, vừa có thể thăm dò Tiêu Hoa Ung, vừa không chế được hắn.

Không thể để Tiêu Hoa Ung nằm trong tay Hữu Ninh đế quá lâu được.

“Địa Phương đầu?” Thầm Hi Hòa hỏi.

Thiên Viên đáp: “Nó đangởbên ngoài hành cung”

“Ngươi bào hắn và thuộc hạ trà trộn vào hộ vệ của ta, lấy danh nghĩa của ta đi tìm điện hạ”

Không thể dùng người của Tiêu Hoa Ung, nhưng người của tầng thì được!

Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Tiêu Hoa Ung lúc nào cũng thế, không biết sợ hãi là gì, từ khi biết Thẩm Hi Hòa chắc chắn sẽ gả cho mình, hắnngày càng ngang tàng hơn trước3.Ngặt nỗi lần nào hắn cũng giữ chừng mực nhất định, khiến Thẩm Hi Hòa thấy không ổn nhưng lại không thể chỉtrích quá mức, đã vậy 1còn dẻo mồm dẻo miệng, dù vô lý cũng có thể cải thành có lý ít nhiều.Thật ra, Tiêu Hoa Ung rất thích nhìn dáng vẻ bực bội mà không9 làm gì được hắn của Thẩm Hi Hòa, chẳng hiểusao dáng vẻ ấy lại khiến hắn hân hoan, có lẽ vì biết nàng đang dung túng mình.Thế là 3hắn không ngừng thăm dò đầu là ranh giới cuối cùng của nàng, dù biết có thể nàng sẽ không vui nhưngvẫn không kìm được.“Ta đã báo 8phòng bếp chuẩn bị thức ăn rồi, hai ta cùng dùng bữa nhé?” Tiêu Hoa Ung xuống nước.Thẩm Hi Hòa cũng không muốn cãi cọ với hắn, bền im lặng ra khỏi phòng. Tiêu Hoa Ung hớn hở đuổi theo.Những ngày kể tiếp khá là sóng êm gió lặng. Thẩm Hi Hòa cảm thấy hết sức thư thái, giá mà Tiêu Hoa Ung bớtchọc tức nàng thì sẽ càng trọn vẹn hơn. Tháng Bảy vừa đi qua, hành cùng nghênh đón mùa thu đến. Mùa thu tạinơi đây lạnh hơn Kinh đô, ban ngày thích hợp ra ngoài dạo chơi, nhưng ban đêm thì hơi lạnh.Thẩm Hi Hòa tận hưởng những ngày tháng êm đềm của riêng mình, triều đình cũng hiếm khi được yên ắng thếnày, không như năm ngoái liên tục xảy ra chuyện.Tâm trạng Hữu Ninh đế cũng đặc biệt vui vẻ. Mùa Thu là mùa thu rừng bắt đầu tích mỡ, ngày nào Hữu Ninh đếcũng đi sớm về muộn, dẫn theo các hoàng tử và triều thần rong ruổi đi săn. Hôm nào săn được nhiều, Hữu Ninh đếbàn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, các đại thần vây quanh đống lửa, tự nướng con mồi mình săn được, còn có ca múa giúp vui.Đến ngày mùa, Hữu Ninh đế quyết định nghỉ ngơi hai ngày, cải trang thành dân thường, dẫn theo Tiêu Hoa Ungvà các hoàng tử khác rời khỏi hành cùng đến thôn làng gần nhất để trải nghiệm.Triều đình vốn coi trọng nông nghiệp, kể cả Hoàng thượng cũng rành rẽ chuyện nhà nông, thậm chí còn có tập tụctự mình trồng trọt do tổ tiên truyền lại.Trải qua nhiều đời vua, đến thời tiền để trị vì, tiên để lại xem thường tập tục này, phải đến khi Hữu Ninh đế đăngcơ mới tái hiện trở lại. Vì bị tiên để trừng phạt, thuở nhỏ Hữu Ninh đế từng cùng Thái hậu và Khiêm vương làmruộng lúc còn ở Tây Bắc.Mấy ngày liền, Thẩm Hi Hòa không thấy Tiêu Hoa Ung đầu. Hai ngày đầu, nàng còn mừng vì được yên thân,không còn phải nghe Tiêu Hoa Ung léo nhéo quấy rầy, nhưng sang hai ngày kế tiếp, nàng bắt đầu thất thần khi đọcsách, cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thói quen thật là đáng sợ.Trước đó, Tiêu Hoa Ung đeo bám Thẩm Hi Hòa như sam bất chấp gió mưa, khiến nàng dần quen với sự hiện diệncủa hắn, đến nỗi không gặp hắn lại thấy thiếu vắng.“Quận chúa, Tạ quốc công phu nhân có thai rồi” Trân Châu cũng phát hiện Thẩm Hi Hòa có chút ủ dột, bèn nói vớinàng vài tin tức thú vị.Thẩm Hi Hòa đang thất thần tựa vào lan can, ánh mắt mơ màng, nghe vậy bỗng nhướng mày: “Chẳng phải Tạ quốccông tháp tùng bệ hạ đến hành công hơn hai tháng nay hay sao?”Bây giờ là tháng Tám, bọn họ đến hành cung từ tháng Sáu, Tạ Kích cũng theo hầu thánh giá nhưng không dẫn giaquyến đi theo, lý do là viên thị không được khỏe.Sở dĩ Thẩm Hi Hòa biết thể là do nghe được Tử Ngọc và Trân Châu tán gẫu với nhau.“Quốc công phu nhân có thai được ba tháng ạ” Trân Châu gật đầu, “Tin vui mới đưa đến đây thôi, ai ai cũng chúcmừng Tạ quốc công, ông ta đang hí hửng lắm, còn xin phép bệ hạ hồi Kinh sớm nữa”Tạ quốc công đã ngoài bốn mươi, chỉ có một con trai là Tạ Uẩn Hoài, bản thân ông ta cũng là con một, dòng chínhcủa Tạ thị vốn neo người. Đầu năm nay, Tạ quốc công đã nạp thiếp để kéo dài hương khói, nay Viễn thị có thai, chodù là trai hay gái thì áp lực đến từ người trong tộc của Tạ quốc công cũng sẽ giảm đi đáng kể.“Báo tin này cho Tề đại phu biết” Thẩm Hi Hòa phân phó.Nàng không rõ Tạ Uẩn Hoài đã sắp đặt thể nào ở Tạ quốc công phủ, hắn muốn đòi lại công bằng cho mẫu thânmình những chuyện còn đang dở dang đã lên đường đi tìm thuốc giải cho Tiêu Hoa Ung, rõ ràng chuyện này sẽ bấtlợi cho hắn.Nếu Viên thị không có con, để có thể tiếp tục kế thừa tước vị, Tạ thị sẽ ép Tạ Kích cúi đầu nhận Tạ Uẩn Hoài về nhà,vì Tạ Uẩn Hoài là người thừa kế duy nhất. Nếu Viên thị sinh được con trai, đứa bé này có thể kế thừa tước vị, vì TạUẩn Hoài đã đoạn tuyệt tình nghĩa với Tạ gia.Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa lại dặn dò Trân Châu: “Em cho người theo dõi Tạ quốc công phủ thật sát sao… Màthôi, đợi Tề đại phu hồi âm rồi hẵng tính.”Đương nhiên là không rồi!Đúng là Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung, nhưng chắc chắn sẽ giở trò gì đó để đảm bảo không xảy ra biếncố, vừa có thể thăm dò Tiêu Hoa Ung, vừa không chế được hắn.Không thể để Tiêu Hoa Ung nằm trong tay Hữu Ninh đế quá lâu được.“Địa Phương đầu?” Thầm Hi Hòa hỏi.Thiên Viên đáp: “Nó đangởbên ngoài hành cung”“Ngươi bào hắn và thuộc hạ trà trộn vào hộ vệ của ta, lấy danh nghĩa của ta đi tìm điện hạ”Không thể dùng người của Tiêu Hoa Ung, nhưng người của tầng thì được!

Chương 442