Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng…
Chương 443
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Mục đích của Hữu Ninh đế là thăm dò Tiêu Hoa Ung, có điều không phải là thăm dò về thể lực của hắn mà là tìmhiểu xem thực lực của 3hắn thế nào. Hữu Ninh đế tin chắc Tiêu Hoa Ung không đơn giản như vẻ bề ngoài.Lúc này Tiêu Hoa Ung mà có động tĩnh gì cũn1g không giấu được Hữu Ninh đế. Thẩm Hi Hòa thì khác, Tây Bắcvương phủ dĩ nhiên phải có nền móng, kể cả có thể lực ngầm ở Kinh đô 9cũng là hợp lý, miễn không vượt quá mứcchịu đựng của Hữu Ninh đế thì có bị lộ cũng không đáng sợ.“Quận chúa, nếu để ngườ3i của chúng ta ra mặt đi tìm Thái tử điện hạ, ngộ nhỡ sau này bệ hạ hoặc ai khác muốnhại quận chúa thì dễ như trở bàn tay” Nhân l8úc Thiên Viên lui ra ngoài thu xếp nhân thủ, Trân Châu bèn nhỏgiọng nhắc nhở Thẩm Hi Hòa.Những người này được Thẩm Vân An bàn giao cho Thẩm Hi Hòa hồi năm ngoái nhân dịp vào Kinh, đã ẩn nấptrong Kinh nhiều năm nay, không ngờ lại có ngày phải lộ diện để đi cứu Thái tử điện hạ.“Tình thế cấp bách đành phải thể, sau này chúng ta vẫn có thể gây dựng lại từ đầu” Thẩm Hi Hòa bình tĩnh.“Không phải là nô tỳ muốn bỏ mặc điện hạ gặp nguy hiểm” Trân Châu nói, “Nhưng Thái tử điện hạ mưu lược hơnngười, lại biết trước bệ hạ sẽ ra tay với mình, nhất định đã có cách đối phó chứ không ngồi yên chờ chết.”Trân Châu cho rằng Thẩm Hi Hòa có thể cho phép người của Thái tử trà trộn vào nhóm hộ vệ của Tây Bắc vươngphủ, giao cho Thiên Viên dẫn đầu đi cứu Tiêu Hoa Ung, nhưng bọn họ không cần dốc hết lực lượng làm gì.“Ta hiểu suy nghĩ của em, nhưng mà..” Thẩm Hi Hòa vẫn nhớ Tiêu Hoa Ung từng đưa mình một bản danh sách liệtkê toàn bộ thuộc hạ của hắn. Lần này Hữu Ninh đế đột ngột ra tay, không biết Tiêu Hoa Ung có dự đoán đượckhông, hay là trở tay không kịp, nàng không tài nào xác định được, “Lần này, bệ hạ không chỉ thăm dò Thái tử điệnhạ”Hữu Ninh đế còn muốn thăm dò cá nàng. Nàng và Tiêu Hoa Ung thường ở bên nhau, người ngoài sẽ nghĩ haingười có tình cảm sâu đậm, giờ đây Tiêu Hoa Ung gặp nạn, nếu nàng thờ ở hoặc chỉ làm cho có lệ, thể nào HữuNinh đế cũng sẽ sinh nghi. Một khi Tiêu Hoa Ung thoát nạn, ông ta có thể khẳng định nàng đã biết trước Tiêu HoaUng sẽ không gặp nguy hiểm gì, đồng nghĩa với việc làm Tiêu Hoa Ung bị lộ.“Hẳn là hắn đã đoán được chuyện này nên mới bồi thường trước cho ta” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.Tiêu Hoa Ung biết Hữu Ninh đế muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, muốn tìm hiểu thực lực của cả hai rồi mớiyên tâm để bọn họ nên duyên. Khi ấy, Thẩm Hi Hòa buộc phải bộc lộ thể lực của Thẩm gia, thế nên hắn mới bồithường cho nàng bằng danh sách những người sẽ không bị lộ.Trân Châu không nghĩ được xa đến thế, cho dù lập luận của Thẩm Hi Hòa là đúng hay sai, nàng ta cũng cảm nhậnđược Thẩm Hi Hòa quyết tâm dốc hết toàn lực trợ giúp Tiêu Hoa Ung, nên cũng không thuyết phục nữa: “Quậnchúa, Mạc Viễn cũng phải đi ạ?”“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu, ngồi xuống xem xét thể cờ. Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, nàng phải nghĩ xem làm thếnào để xoay chuyển tình thế.Thái tử bị bắt, Hoàng thượng bị phục kích không phải là việc nhỏ, chẳng mấy chốc, toàn bộ hộ vệ tại hành cũng đềuđược điều động. Hữu Ninh đế còn điều cá binh lính đóng quân gần đó để truy tìm dọc theo tuyến đường Tiểu HoaUng bị bắt đi.Ngặt nỗi nơi đây địa thế hiểm yếu, núi non trập trùng, lũ thủ phạm lại giỏi ẩn nấp, đợi đến khi quân đội đến nơi thìbọn chúng đã mất tăm, không biết là trốn đằng nào. Muốn lục soát cả vùng núi thì khác nào mò kim đáy biển. Hơnnữa, Tiêu Hoa Ung đang nằm trong tay bọn chúng, muộn chừng nào nguy hiểm chừng ấy.Được tin, Thẩm Hi Hòa cau mày.“Quận chúa, hay là để Đoản Mệnh đi tìm?” Bích Ngọc đề nghị. Trên người Tiêu Hoa Ung có mùi Nguyệt Hạ LãnhHương, không chừng chưa đến một ngày Đoản Mệnh đã tìm được hắn cũng nên.Dù Tiêu Hoa Ung biết bọn bắt cóc là người của Hữu Ninh đế, mình không thể động võ thì hắn vẫn có thể dùngmưu cơ mà, không dễ gì bắt hắn đi khơi khơi thế được.“Không đúng” Thẩm Hi Hòa nhạy bén nhận ra có điều không ổn.“Cái gì không đúng cơ ạ?” Trân Châu hỏi.“Liệt vương đang ở đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi.“Liệt vương cũng mất tích rồi ạ” Trân Châu nói.“Liệt vương có võ nghệ không tầm thường, trong vụ án Yên Chi, thể lực các nơi muốn truy sát hắn cũng phải giaođấu mấy ngày mấy đêm, Liệt vương nhiều lần thoát được, còn có thời gian để lại ký hiệu, vậy sao lần này lại chẳngcó vết tích gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi tiếp.Nếu Tiêu Trường Doanh từng đánh nhau với lũ bắt cóc thì phải có vết tích mới phải, còn nếu lũ bắt cóc có thể xóasạch vết tích thì có thể kết luận Tiêu Trường Doanh cũng đã rơi vào tay bọn chúng.Xét trong số các hoàng tử, trừ Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn là Thẩm Hi Hòa chưa gặp, võ công của Tiêu TrườngDoanh có lẽ chỉ thua mỗi Tiêu Hoa Ung, nào dễ bị người ta đánh bại, trừ khi…“Thái tử điện hạ âm thầm ra tay với Liệt vương điện hạ ư?” Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, Trân Châu đưa ra một kếtluận hết sức khó tin.“Sao Thái tử điện hạ lại ra tay với Liệt vương điện hạ cơ chứ, người ta muốn cứu hắn cơ mà?” Bích Ngọc thắc mắc.Thẩm Hi Hòa nhìn bàn cờ, quân đen và quân trắng tựa như hai con mãng xà, quân đen bị bao vây tầng tầng lớp lớpnhưng lại đột phá vòng vây rồi bao vây ngược quân trắng, mà quan trắng cũng chưa hoàn toàn mất hết đường lui.Hai quân giằng co, khó phân thắng bại.“Bởi vì… hắn đã sắp đặt đầu vào đấy, Liệt vương điện hạ mà xen vào thì sẽ hỏng việc, hắn muốn bị bắt cóc” Cònmột bằng chứng khác khiến Thẩm Hi Hòa đưa ra kết luận này, đó là con chim cắt của Tiêu Hoa Ung chưa từng xuấthiện.Bích Ngọc vừa nói để Đoản Mệnh đi tìm Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa bèn nghĩ đến chim cắt. Nàng không biếtchim cắt có thể tìm người hay không, nhưng chắc chắn nó sẽ tìm được Tiêu Hoa Ung. Thà nàng chưa từng thấychim cắt tại hành cùng thì còn có thể đoán rằng nó đang ở ngoài tầm với, nhưng nàng đã thấy nó tại nơi này, chứngtỏ nó đang ở đâu đó quanh đây, Tiêu Hoa Ung muốn nó tìm được mình là chuyện vô cùng đơn giản, ấy thế mà hắnlại không triệu hồi nó.“Rốt cuộc Thái tử điện hạ muốn làm gì đây?” Bọn Bích Ngọc càng rối rắm hơn, quả thật bọn họ chẳng thể hiểu nổiThẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nghĩ gì nữa.Thẩm Hi Hòa lặng thinh, tập trung suy nghĩ xem vì sao Tiêu Hoa Ung cố tình rơi vào tay người của Hữu Ninh đế.Nàng ngờ rằng Hữu Ninh đế đã dùng đến Thần Dũng quân, chắc chắn trong sổ bọn chúng không có người củaTiêu Hoa Ung. Dù dám chắc Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung đi nữa, rơi vào tay bọn chúng cũng rất nguyhiểm.Tiêu Hoa Ung có thể bị đầu độc hoặc đánh gãy tay chân gì đó. Xưa nay, người được phong Thái tử có thể có sứckhỏe yếu, có thể chết yểu, nhưng không thể là người tàn tật.Hắn đi nước cờ này hẳn không phải để thăm dò Thần Dũng quân, Tiêu Hoa Ung không ngây thơ đến thế. Dù HữuNinh đế có phái Thần Dũng quân mai phục đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là một đội ngũ chàng trăm người và chắcchắn sẽ không đưa hắn đến đại bản doanh.Nếu Tiếu Hoa Ung làm vậy không phải là để đạt được lợi ích gì đó, vậy thì chỉ có thể là vì muốn xoay chuyển tình thế.Việc hắn mất tích sẽ có lợi gì cho mục đích này?Nếu nàng phải đối mặt với thế cục này, nàng nên xoay chuyển tình thế bằng cách nào?Thầm Hi Hòa trầm tư, nhìn bàn cờ chăm chú.
Mục đích của Hữu Ninh đế là thăm dò Tiêu Hoa Ung, có điều không phải là thăm dò về thể lực của hắn mà là tìm
hiểu xem thực lực của 3hắn thế nào. Hữu Ninh đế tin chắc Tiêu Hoa Ung không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lúc này Tiêu Hoa Ung mà có động tĩnh gì cũn1g không giấu được Hữu Ninh đế. Thẩm Hi Hòa thì khác, Tây Bắc
vương phủ dĩ nhiên phải có nền móng, kể cả có thể lực ngầm ở Kinh đô 9cũng là hợp lý, miễn không vượt quá mức
chịu đựng của Hữu Ninh đế thì có bị lộ cũng không đáng sợ.
“Quận chúa, nếu để ngườ3i của chúng ta ra mặt đi tìm Thái tử điện hạ, ngộ nhỡ sau này bệ hạ hoặc ai khác muốn
hại quận chúa thì dễ như trở bàn tay” Nhân l8úc Thiên Viên lui ra ngoài thu xếp nhân thủ, Trân Châu bèn nhỏ
giọng nhắc nhở Thẩm Hi Hòa.
Những người này được Thẩm Vân An bàn giao cho Thẩm Hi Hòa hồi năm ngoái nhân dịp vào Kinh, đã ẩn nấp
trong Kinh nhiều năm nay, không ngờ lại có ngày phải lộ diện để đi cứu Thái tử điện hạ.
“Tình thế cấp bách đành phải thể, sau này chúng ta vẫn có thể gây dựng lại từ đầu” Thẩm Hi Hòa bình tĩnh.
“Không phải là nô tỳ muốn bỏ mặc điện hạ gặp nguy hiểm” Trân Châu nói, “Nhưng Thái tử điện hạ mưu lược hơn
người, lại biết trước bệ hạ sẽ ra tay với mình, nhất định đã có cách đối phó chứ không ngồi yên chờ chết.”
Trân Châu cho rằng Thẩm Hi Hòa có thể cho phép người của Thái tử trà trộn vào nhóm hộ vệ của Tây Bắc vương
phủ, giao cho Thiên Viên dẫn đầu đi cứu Tiêu Hoa Ung, nhưng bọn họ không cần dốc hết lực lượng làm gì.
“Ta hiểu suy nghĩ của em, nhưng mà..” Thẩm Hi Hòa vẫn nhớ Tiêu Hoa Ung từng đưa mình một bản danh sách liệt
kê toàn bộ thuộc hạ của hắn. Lần này Hữu Ninh đế đột ngột ra tay, không biết Tiêu Hoa Ung có dự đoán được
không, hay là trở tay không kịp, nàng không tài nào xác định được, “Lần này, bệ hạ không chỉ thăm dò Thái tử điện
hạ”
Hữu Ninh đế còn muốn thăm dò cá nàng. Nàng và Tiêu Hoa Ung thường ở bên nhau, người ngoài sẽ nghĩ hai
người có tình cảm sâu đậm, giờ đây Tiêu Hoa Ung gặp nạn, nếu nàng thờ ở hoặc chỉ làm cho có lệ, thể nào Hữu
Ninh đế cũng sẽ sinh nghi. Một khi Tiêu Hoa Ung thoát nạn, ông ta có thể khẳng định nàng đã biết trước Tiêu Hoa
Ung sẽ không gặp nguy hiểm gì, đồng nghĩa với việc làm Tiêu Hoa Ung bị lộ.
“Hẳn là hắn đã đoán được chuyện này nên mới bồi thường trước cho ta” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Tiêu Hoa Ung biết Hữu Ninh đế muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, muốn tìm hiểu thực lực của cả hai rồi mới
yên tâm để bọn họ nên duyên. Khi ấy, Thẩm Hi Hòa buộc phải bộc lộ thể lực của Thẩm gia, thế nên hắn mới bồi
thường cho nàng bằng danh sách những người sẽ không bị lộ.
Trân Châu không nghĩ được xa đến thế, cho dù lập luận của Thẩm Hi Hòa là đúng hay sai, nàng ta cũng cảm nhận
được Thẩm Hi Hòa quyết tâm dốc hết toàn lực trợ giúp Tiêu Hoa Ung, nên cũng không thuyết phục nữa: “Quận
chúa, Mạc Viễn cũng phải đi ạ?”
“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu, ngồi xuống xem xét thể cờ. Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, nàng phải nghĩ xem làm thế
nào để xoay chuyển tình thế.
Thái tử bị bắt, Hoàng thượng bị phục kích không phải là việc nhỏ, chẳng mấy chốc, toàn bộ hộ vệ tại hành cũng đều
được điều động. Hữu Ninh đế còn điều cá binh lính đóng quân gần đó để truy tìm dọc theo tuyến đường Tiểu Hoa
Ung bị bắt đi.
Ngặt nỗi nơi đây địa thế hiểm yếu, núi non trập trùng, lũ thủ phạm lại giỏi ẩn nấp, đợi đến khi quân đội đến nơi thì
bọn chúng đã mất tăm, không biết là trốn đằng nào. Muốn lục soát cả vùng núi thì khác nào mò kim đáy biển. Hơn
nữa, Tiêu Hoa Ung đang nằm trong tay bọn chúng, muộn chừng nào nguy hiểm chừng ấy.
Được tin, Thẩm Hi Hòa cau mày.
“Quận chúa, hay là để Đoản Mệnh đi tìm?” Bích Ngọc đề nghị. Trên người Tiêu Hoa Ung có mùi Nguyệt Hạ Lãnh
Hương, không chừng chưa đến một ngày Đoản Mệnh đã tìm được hắn cũng nên.
Dù Tiêu Hoa Ung biết bọn bắt cóc là người của Hữu Ninh đế, mình không thể động võ thì hắn vẫn có thể dùng
mưu cơ mà, không dễ gì bắt hắn đi khơi khơi thế được.
“Không đúng” Thẩm Hi Hòa nhạy bén nhận ra có điều không ổn.
“Cái gì không đúng cơ ạ?” Trân Châu hỏi.
“Liệt vương đang ở đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Liệt vương cũng mất tích rồi ạ” Trân Châu nói.
“Liệt vương có võ nghệ không tầm thường, trong vụ án Yên Chi, thể lực các nơi muốn truy sát hắn cũng phải giao
đấu mấy ngày mấy đêm, Liệt vương nhiều lần thoát được, còn có thời gian để lại ký hiệu, vậy sao lần này lại chẳng
có vết tích gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi tiếp.
Nếu Tiêu Trường Doanh từng đánh nhau với lũ bắt cóc thì phải có vết tích mới phải, còn nếu lũ bắt cóc có thể xóa
sạch vết tích thì có thể kết luận Tiêu Trường Doanh cũng đã rơi vào tay bọn chúng.
Xét trong số các hoàng tử, trừ Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn là Thẩm Hi Hòa chưa gặp, võ công của Tiêu Trường
Doanh có lẽ chỉ thua mỗi Tiêu Hoa Ung, nào dễ bị người ta đánh bại, trừ khi…
“Thái tử điện hạ âm thầm ra tay với Liệt vương điện hạ ư?” Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, Trân Châu đưa ra một kết
luận hết sức khó tin.
“Sao Thái tử điện hạ lại ra tay với Liệt vương điện hạ cơ chứ, người ta muốn cứu hắn cơ mà?” Bích Ngọc thắc mắc.
Thẩm Hi Hòa nhìn bàn cờ, quân đen và quân trắng tựa như hai con mãng xà, quân đen bị bao vây tầng tầng lớp lớp
nhưng lại đột phá vòng vây rồi bao vây ngược quân trắng, mà quan trắng cũng chưa hoàn toàn mất hết đường lui.
Hai quân giằng co, khó phân thắng bại.
“Bởi vì… hắn đã sắp đặt đầu vào đấy, Liệt vương điện hạ mà xen vào thì sẽ hỏng việc, hắn muốn bị bắt cóc” Còn
một bằng chứng khác khiến Thẩm Hi Hòa đưa ra kết luận này, đó là con chim cắt của Tiêu Hoa Ung chưa từng xuất
hiện.
Bích Ngọc vừa nói để Đoản Mệnh đi tìm Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa bèn nghĩ đến chim cắt. Nàng không biết
chim cắt có thể tìm người hay không, nhưng chắc chắn nó sẽ tìm được Tiêu Hoa Ung. Thà nàng chưa từng thấy
chim cắt tại hành cùng thì còn có thể đoán rằng nó đang ở ngoài tầm với, nhưng nàng đã thấy nó tại nơi này, chứng
tỏ nó đang ở đâu đó quanh đây, Tiêu Hoa Ung muốn nó tìm được mình là chuyện vô cùng đơn giản, ấy thế mà hắn
lại không triệu hồi nó.
“Rốt cuộc Thái tử điện hạ muốn làm gì đây?” Bọn Bích Ngọc càng rối rắm hơn, quả thật bọn họ chẳng thể hiểu nổi
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nghĩ gì nữa.
Thẩm Hi Hòa lặng thinh, tập trung suy nghĩ xem vì sao Tiêu Hoa Ung cố tình rơi vào tay người của Hữu Ninh đế.
Nàng ngờ rằng Hữu Ninh đế đã dùng đến Thần Dũng quân, chắc chắn trong sổ bọn chúng không có người của
Tiêu Hoa Ung. Dù dám chắc Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung đi nữa, rơi vào tay bọn chúng cũng rất nguy
hiểm.
Tiêu Hoa Ung có thể bị đầu độc hoặc đánh gãy tay chân gì đó. Xưa nay, người được phong Thái tử có thể có sức
khỏe yếu, có thể chết yểu, nhưng không thể là người tàn tật.
Hắn đi nước cờ này hẳn không phải để thăm dò Thần Dũng quân, Tiêu Hoa Ung không ngây thơ đến thế. Dù Hữu
Ninh đế có phái Thần Dũng quân mai phục đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là một đội ngũ chàng trăm người và chắc
chắn sẽ không đưa hắn đến đại bản doanh.
Nếu Tiếu Hoa Ung làm vậy không phải là để đạt được lợi ích gì đó, vậy thì chỉ có thể là vì muốn xoay chuyển tình thế.
Việc hắn mất tích sẽ có lợi gì cho mục đích này?
Nếu nàng phải đối mặt với thế cục này, nàng nên xoay chuyển tình thế bằng cách nào?
Thầm Hi Hòa trầm tư, nhìn bàn cờ chăm chú.
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Mục đích của Hữu Ninh đế là thăm dò Tiêu Hoa Ung, có điều không phải là thăm dò về thể lực của hắn mà là tìmhiểu xem thực lực của 3hắn thế nào. Hữu Ninh đế tin chắc Tiêu Hoa Ung không đơn giản như vẻ bề ngoài.Lúc này Tiêu Hoa Ung mà có động tĩnh gì cũn1g không giấu được Hữu Ninh đế. Thẩm Hi Hòa thì khác, Tây Bắcvương phủ dĩ nhiên phải có nền móng, kể cả có thể lực ngầm ở Kinh đô 9cũng là hợp lý, miễn không vượt quá mứcchịu đựng của Hữu Ninh đế thì có bị lộ cũng không đáng sợ.“Quận chúa, nếu để ngườ3i của chúng ta ra mặt đi tìm Thái tử điện hạ, ngộ nhỡ sau này bệ hạ hoặc ai khác muốnhại quận chúa thì dễ như trở bàn tay” Nhân l8úc Thiên Viên lui ra ngoài thu xếp nhân thủ, Trân Châu bèn nhỏgiọng nhắc nhở Thẩm Hi Hòa.Những người này được Thẩm Vân An bàn giao cho Thẩm Hi Hòa hồi năm ngoái nhân dịp vào Kinh, đã ẩn nấptrong Kinh nhiều năm nay, không ngờ lại có ngày phải lộ diện để đi cứu Thái tử điện hạ.“Tình thế cấp bách đành phải thể, sau này chúng ta vẫn có thể gây dựng lại từ đầu” Thẩm Hi Hòa bình tĩnh.“Không phải là nô tỳ muốn bỏ mặc điện hạ gặp nguy hiểm” Trân Châu nói, “Nhưng Thái tử điện hạ mưu lược hơnngười, lại biết trước bệ hạ sẽ ra tay với mình, nhất định đã có cách đối phó chứ không ngồi yên chờ chết.”Trân Châu cho rằng Thẩm Hi Hòa có thể cho phép người của Thái tử trà trộn vào nhóm hộ vệ của Tây Bắc vươngphủ, giao cho Thiên Viên dẫn đầu đi cứu Tiêu Hoa Ung, nhưng bọn họ không cần dốc hết lực lượng làm gì.“Ta hiểu suy nghĩ của em, nhưng mà..” Thẩm Hi Hòa vẫn nhớ Tiêu Hoa Ung từng đưa mình một bản danh sách liệtkê toàn bộ thuộc hạ của hắn. Lần này Hữu Ninh đế đột ngột ra tay, không biết Tiêu Hoa Ung có dự đoán đượckhông, hay là trở tay không kịp, nàng không tài nào xác định được, “Lần này, bệ hạ không chỉ thăm dò Thái tử điệnhạ”Hữu Ninh đế còn muốn thăm dò cá nàng. Nàng và Tiêu Hoa Ung thường ở bên nhau, người ngoài sẽ nghĩ haingười có tình cảm sâu đậm, giờ đây Tiêu Hoa Ung gặp nạn, nếu nàng thờ ở hoặc chỉ làm cho có lệ, thể nào HữuNinh đế cũng sẽ sinh nghi. Một khi Tiêu Hoa Ung thoát nạn, ông ta có thể khẳng định nàng đã biết trước Tiêu HoaUng sẽ không gặp nguy hiểm gì, đồng nghĩa với việc làm Tiêu Hoa Ung bị lộ.“Hẳn là hắn đã đoán được chuyện này nên mới bồi thường trước cho ta” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.Tiêu Hoa Ung biết Hữu Ninh đế muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, muốn tìm hiểu thực lực của cả hai rồi mớiyên tâm để bọn họ nên duyên. Khi ấy, Thẩm Hi Hòa buộc phải bộc lộ thể lực của Thẩm gia, thế nên hắn mới bồithường cho nàng bằng danh sách những người sẽ không bị lộ.Trân Châu không nghĩ được xa đến thế, cho dù lập luận của Thẩm Hi Hòa là đúng hay sai, nàng ta cũng cảm nhậnđược Thẩm Hi Hòa quyết tâm dốc hết toàn lực trợ giúp Tiêu Hoa Ung, nên cũng không thuyết phục nữa: “Quậnchúa, Mạc Viễn cũng phải đi ạ?”“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu, ngồi xuống xem xét thể cờ. Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, nàng phải nghĩ xem làm thếnào để xoay chuyển tình thế.Thái tử bị bắt, Hoàng thượng bị phục kích không phải là việc nhỏ, chẳng mấy chốc, toàn bộ hộ vệ tại hành cũng đềuđược điều động. Hữu Ninh đế còn điều cá binh lính đóng quân gần đó để truy tìm dọc theo tuyến đường Tiểu HoaUng bị bắt đi.Ngặt nỗi nơi đây địa thế hiểm yếu, núi non trập trùng, lũ thủ phạm lại giỏi ẩn nấp, đợi đến khi quân đội đến nơi thìbọn chúng đã mất tăm, không biết là trốn đằng nào. Muốn lục soát cả vùng núi thì khác nào mò kim đáy biển. Hơnnữa, Tiêu Hoa Ung đang nằm trong tay bọn chúng, muộn chừng nào nguy hiểm chừng ấy.Được tin, Thẩm Hi Hòa cau mày.“Quận chúa, hay là để Đoản Mệnh đi tìm?” Bích Ngọc đề nghị. Trên người Tiêu Hoa Ung có mùi Nguyệt Hạ LãnhHương, không chừng chưa đến một ngày Đoản Mệnh đã tìm được hắn cũng nên.Dù Tiêu Hoa Ung biết bọn bắt cóc là người của Hữu Ninh đế, mình không thể động võ thì hắn vẫn có thể dùngmưu cơ mà, không dễ gì bắt hắn đi khơi khơi thế được.“Không đúng” Thẩm Hi Hòa nhạy bén nhận ra có điều không ổn.“Cái gì không đúng cơ ạ?” Trân Châu hỏi.“Liệt vương đang ở đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi.“Liệt vương cũng mất tích rồi ạ” Trân Châu nói.“Liệt vương có võ nghệ không tầm thường, trong vụ án Yên Chi, thể lực các nơi muốn truy sát hắn cũng phải giaođấu mấy ngày mấy đêm, Liệt vương nhiều lần thoát được, còn có thời gian để lại ký hiệu, vậy sao lần này lại chẳngcó vết tích gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi tiếp.Nếu Tiêu Trường Doanh từng đánh nhau với lũ bắt cóc thì phải có vết tích mới phải, còn nếu lũ bắt cóc có thể xóasạch vết tích thì có thể kết luận Tiêu Trường Doanh cũng đã rơi vào tay bọn chúng.Xét trong số các hoàng tử, trừ Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn là Thẩm Hi Hòa chưa gặp, võ công của Tiêu TrườngDoanh có lẽ chỉ thua mỗi Tiêu Hoa Ung, nào dễ bị người ta đánh bại, trừ khi…“Thái tử điện hạ âm thầm ra tay với Liệt vương điện hạ ư?” Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, Trân Châu đưa ra một kếtluận hết sức khó tin.“Sao Thái tử điện hạ lại ra tay với Liệt vương điện hạ cơ chứ, người ta muốn cứu hắn cơ mà?” Bích Ngọc thắc mắc.Thẩm Hi Hòa nhìn bàn cờ, quân đen và quân trắng tựa như hai con mãng xà, quân đen bị bao vây tầng tầng lớp lớpnhưng lại đột phá vòng vây rồi bao vây ngược quân trắng, mà quan trắng cũng chưa hoàn toàn mất hết đường lui.Hai quân giằng co, khó phân thắng bại.“Bởi vì… hắn đã sắp đặt đầu vào đấy, Liệt vương điện hạ mà xen vào thì sẽ hỏng việc, hắn muốn bị bắt cóc” Cònmột bằng chứng khác khiến Thẩm Hi Hòa đưa ra kết luận này, đó là con chim cắt của Tiêu Hoa Ung chưa từng xuấthiện.Bích Ngọc vừa nói để Đoản Mệnh đi tìm Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa bèn nghĩ đến chim cắt. Nàng không biếtchim cắt có thể tìm người hay không, nhưng chắc chắn nó sẽ tìm được Tiêu Hoa Ung. Thà nàng chưa từng thấychim cắt tại hành cùng thì còn có thể đoán rằng nó đang ở ngoài tầm với, nhưng nàng đã thấy nó tại nơi này, chứngtỏ nó đang ở đâu đó quanh đây, Tiêu Hoa Ung muốn nó tìm được mình là chuyện vô cùng đơn giản, ấy thế mà hắnlại không triệu hồi nó.“Rốt cuộc Thái tử điện hạ muốn làm gì đây?” Bọn Bích Ngọc càng rối rắm hơn, quả thật bọn họ chẳng thể hiểu nổiThẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nghĩ gì nữa.Thẩm Hi Hòa lặng thinh, tập trung suy nghĩ xem vì sao Tiêu Hoa Ung cố tình rơi vào tay người của Hữu Ninh đế.Nàng ngờ rằng Hữu Ninh đế đã dùng đến Thần Dũng quân, chắc chắn trong sổ bọn chúng không có người củaTiêu Hoa Ung. Dù dám chắc Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung đi nữa, rơi vào tay bọn chúng cũng rất nguyhiểm.Tiêu Hoa Ung có thể bị đầu độc hoặc đánh gãy tay chân gì đó. Xưa nay, người được phong Thái tử có thể có sứckhỏe yếu, có thể chết yểu, nhưng không thể là người tàn tật.Hắn đi nước cờ này hẳn không phải để thăm dò Thần Dũng quân, Tiêu Hoa Ung không ngây thơ đến thế. Dù HữuNinh đế có phái Thần Dũng quân mai phục đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là một đội ngũ chàng trăm người và chắcchắn sẽ không đưa hắn đến đại bản doanh.Nếu Tiếu Hoa Ung làm vậy không phải là để đạt được lợi ích gì đó, vậy thì chỉ có thể là vì muốn xoay chuyển tình thế.Việc hắn mất tích sẽ có lợi gì cho mục đích này?Nếu nàng phải đối mặt với thế cục này, nàng nên xoay chuyển tình thế bằng cách nào?Thầm Hi Hòa trầm tư, nhìn bàn cờ chăm chú.