Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 444: Cặp mắt nàng rất sắc bén nha!02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có dung mạo thanh tú, nhìn rất thu hút.Nhất là nam hài tử, làn da trắng trẻo, lông mi thật dài, bọ dáng bị ngất đi vô cùng có mỹ cảm.Tô Mạt vỗ đầu mình một hồi,“Phải có lòng thương hại chứ, người ta bị thương kìa, sao lại nhìn đến mấy thứ đó chứ.”Nhưng luôn cảm thấy trong đầu có ý tưởng chợt lướt qua, tự mình lại nắm bắt không được.Hành động của nàng dọa đến mấy người bên cạnh, làm họ đều nhìn về phía nàng, Tô Mạt lập tức nói:“Bọn họ bị roi đánh, nhanh trị liệu, nếu không sẽ lưu lại vết sẹo.”Đặc biệt là nữ hài tử, để lại vết sẹo trên lưng sẽ rất khó coi, về sau lập gia đình sẽ bị ảnh hưởng .Mọi người đem bọn họ đưa vào phòng, để họ nằm riêng trên giường gỗ nhỏ.Hồ tiên sinh nói với nữ nhi:“Ngươi cùng Mạt Mạt phối hợp với nhau, chữa thương cho vị cô nương này.”Nói xong đem tấm màn ngăn hai bên hạ xuống, ngăn cách tầm mắt.Tô Mạt bảo những người không phận sự đều lui ra ngoài chờ, lại dùng rượu trắng làm sạch dụng cụ, sau đó cầm một thanh tiểu đao mỏng hơ nóng trên lửa tẩy trùng, dùng vải bố sạch lau đi lau lại, gẩy ra những sợi vải vụn ăn sâu vào trong thịt trên lưng vị tiểu cô nương kia.“Ách......” Cô gái vô thức rên rỉ, đôi mày thanh dài nhăn lại, một bộ dáng cực kỳ thống khổ.Nàng vốn là bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhưng cũng rất có trình độ .Hơn nữa hiện tại học võ công nên có nội lực, sử dụng dao thao tác rất nhanh liền đem lưng thiếu nữ kia xử lý sạch sẽ, sau đó lấy vải trắng tẩy trùng giúp nàng ta.Bị đau cô gái lớn tiếng rên rỉ, thoáng lặng lẽ trợn mắt, sau lại ngất luôn.Tô Mạt nhanh nhẹn bôi thuốc cho nàng ta, băng bó, nghe được tiếng rên rỉ thiếu niên ở cách vách kia “Ôi...... Ôi......”, cảm thấy rất kỳ quái, liền vén lên mành đi qua.Hồ tiên sinh đang giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, so với nữ hài tử kia thì càng nặng hơn.Hắn tuy rằng không có tỉnh lại, nhưng đau nhức vẫn làm cho hắn cuộn thân mình lại, tay chân co rút.Thủy Muội ở một bên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, căn bản không biết hỗ trợ như thế nào.Hồ tiên sinh thở dài, tuy rằng nữ nhi cùng Thủy Muội giống nhau cùng được dạy y, nhưng hai đứa nhỏ này bởi vì tư chất hữu hạn, so với Tô Mạt vẫn kém rất xa rất xa.Không đợi hắn nói, Tô Mạt lập tức rút kim châm ra, xác định huyệt đâm chuẩn xác xuống.

Có dung mạo thanh tú, nhìn rất thu hút.

Nhất là nam hài tử, làn da trắng trẻo, lông mi thật dài, bọ dáng bị ngất đi vô cùng có mỹ cảm.

Tô Mạt vỗ đầu mình một hồi,“Phải có lòng thương hại chứ, người ta bị thương kìa, sao lại nhìn đến mấy thứ đó chứ.”

Nhưng luôn cảm thấy trong đầu có ý tưởng chợt lướt qua, tự mình lại nắm bắt không được.

Hành động của nàng dọa đến mấy người bên cạnh, làm họ đều nhìn về phía nàng, Tô Mạt lập tức nói:“Bọn họ bị roi đánh, nhanh trị liệu, nếu không sẽ
lưu lại vết sẹo.”

Đặc biệt là nữ hài tử, để lại vết sẹo trên lưng sẽ rất khó coi, về sau lập gia đình sẽ bị ảnh hưởng .

Mọi người đem bọn họ đưa vào phòng, để họ nằm riêng trên giường gỗ nhỏ.

Hồ tiên sinh nói với nữ nhi:“Ngươi cùng Mạt Mạt phối hợp với nhau, chữa thương cho vị cô nương này.”

Nói xong đem tấm màn ngăn hai bên hạ xuống, ngăn cách tầm mắt.

Tô Mạt bảo những người không phận sự đều lui ra ngoài chờ, lại dùng rượu
trắng làm sạch dụng cụ, sau đó cầm một thanh tiểu đao mỏng hơ nóng trên
lửa tẩy trùng, dùng vải bố sạch lau đi lau lại, gẩy ra những sợi vải vụn ăn sâu vào trong thịt trên lưng vị tiểu cô nương kia.

“Ách......” Cô gái vô thức rên rỉ, đôi mày thanh dài nhăn lại, một bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Nàng vốn là bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhưng cũng rất có trình độ .

Hơn nữa hiện tại học võ công nên có nội lực, sử dụng dao thao tác rất nhanh liền đem lưng thiếu nữ kia xử lý sạch sẽ, sau đó lấy vải trắng tẩy
trùng giúp nàng ta.

Bị đau cô gái lớn tiếng rên rỉ, thoáng lặng lẽ trợn mắt, sau lại ngất luôn.

Tô Mạt nhanh nhẹn bôi thuốc cho nàng ta, băng bó, nghe được tiếng rên rỉ
thiếu niên ở cách vách kia “Ôi...... Ôi......”, cảm thấy rất kỳ quái,
liền vén lên mành đi qua.

Hồ tiên sinh đang giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, so với nữ hài tử kia thì càng nặng hơn.

Hắn tuy rằng không có tỉnh lại, nhưng đau nhức vẫn làm cho hắn cuộn thân mình lại, tay chân co rút.

Thủy Muội ở một bên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, căn bản không biết hỗ trợ như thế nào.

Hồ tiên sinh thở dài, tuy rằng nữ nhi cùng Thủy Muội giống nhau cùng được
dạy y, nhưng hai đứa nhỏ này bởi vì tư chất hữu hạn, so với Tô Mạt vẫn
kém rất xa rất xa.

Không đợi hắn nói, Tô Mạt lập tức rút kim châm ra, xác định huyệt đâm chuẩn xác xuống.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có dung mạo thanh tú, nhìn rất thu hút.Nhất là nam hài tử, làn da trắng trẻo, lông mi thật dài, bọ dáng bị ngất đi vô cùng có mỹ cảm.Tô Mạt vỗ đầu mình một hồi,“Phải có lòng thương hại chứ, người ta bị thương kìa, sao lại nhìn đến mấy thứ đó chứ.”Nhưng luôn cảm thấy trong đầu có ý tưởng chợt lướt qua, tự mình lại nắm bắt không được.Hành động của nàng dọa đến mấy người bên cạnh, làm họ đều nhìn về phía nàng, Tô Mạt lập tức nói:“Bọn họ bị roi đánh, nhanh trị liệu, nếu không sẽ lưu lại vết sẹo.”Đặc biệt là nữ hài tử, để lại vết sẹo trên lưng sẽ rất khó coi, về sau lập gia đình sẽ bị ảnh hưởng .Mọi người đem bọn họ đưa vào phòng, để họ nằm riêng trên giường gỗ nhỏ.Hồ tiên sinh nói với nữ nhi:“Ngươi cùng Mạt Mạt phối hợp với nhau, chữa thương cho vị cô nương này.”Nói xong đem tấm màn ngăn hai bên hạ xuống, ngăn cách tầm mắt.Tô Mạt bảo những người không phận sự đều lui ra ngoài chờ, lại dùng rượu trắng làm sạch dụng cụ, sau đó cầm một thanh tiểu đao mỏng hơ nóng trên lửa tẩy trùng, dùng vải bố sạch lau đi lau lại, gẩy ra những sợi vải vụn ăn sâu vào trong thịt trên lưng vị tiểu cô nương kia.“Ách......” Cô gái vô thức rên rỉ, đôi mày thanh dài nhăn lại, một bộ dáng cực kỳ thống khổ.Nàng vốn là bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhưng cũng rất có trình độ .Hơn nữa hiện tại học võ công nên có nội lực, sử dụng dao thao tác rất nhanh liền đem lưng thiếu nữ kia xử lý sạch sẽ, sau đó lấy vải trắng tẩy trùng giúp nàng ta.Bị đau cô gái lớn tiếng rên rỉ, thoáng lặng lẽ trợn mắt, sau lại ngất luôn.Tô Mạt nhanh nhẹn bôi thuốc cho nàng ta, băng bó, nghe được tiếng rên rỉ thiếu niên ở cách vách kia “Ôi...... Ôi......”, cảm thấy rất kỳ quái, liền vén lên mành đi qua.Hồ tiên sinh đang giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, so với nữ hài tử kia thì càng nặng hơn.Hắn tuy rằng không có tỉnh lại, nhưng đau nhức vẫn làm cho hắn cuộn thân mình lại, tay chân co rút.Thủy Muội ở một bên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, căn bản không biết hỗ trợ như thế nào.Hồ tiên sinh thở dài, tuy rằng nữ nhi cùng Thủy Muội giống nhau cùng được dạy y, nhưng hai đứa nhỏ này bởi vì tư chất hữu hạn, so với Tô Mạt vẫn kém rất xa rất xa.Không đợi hắn nói, Tô Mạt lập tức rút kim châm ra, xác định huyệt đâm chuẩn xác xuống.

Chương 444: Cặp mắt nàng rất sắc bén nha!02