Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 445: Cặp mắt nàng rất sắc bén nha!03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giảm bớt được sự thống khổ của thiếu niên đó, lại kiềm chế hắn khỏi bị co rút, miễn cho lúc trị liệu gia tăng khó khăn.Hồ tiên sinh khen ngợi gật đầu, lại nói với Thủy Muội:“Ngươi cùng hai người bọn họ xem mạch, sau đó kê đơn thuốc đi.”Thủy Muội vâng lời, vội đi trước xem mạch cho cô nương kia, lại bắt mạch cho vị thiếu niên này.Cuối cùng kê ra hai phương thuốc khác nhau.Tô Mạt nhìn thoáng qua, giao cho Hồ tiên sinh, Hồ tiên sinh nhìn về phía Tô Mạt,“Mạt Mạt, ngươi thấy sao?”Tô Mạt nhìn Thủy Muội liếc mắt một cái, cười nói:“Thủy Muội đã rất lợi hại , cơ bản chẩn không sai. Sửa hai vị thuốc là được rồi.”Thủy Muội ngượng ngùng hai má đỏ lên, rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.Tô Mạt chỉ cho nàng nhìn thấy,“Vị tỷ tỷ kia, thân thể thiên về nóng, trong cơ thể có độc nhiệt, cần dùng dược vật có tính hàn để giải bớt. Vị tiểu ca này trong cơ thể thiên về âm, sẽ phải dùng dược vật ôn tính hơi có tính nhiệt để trung hoà.”Thủy Muội bội phục nói:“Tiểu thư, ngươi so với ta học ít thời gian hơn nhưng lại hiểu biết nhiều hơn ta.”Tô Mạt cười nói:“Ta có chỗ nào học tốt chứ. Ta bất quá là đầu óc có chút lanh lẹ, đều đã học thuộc qua. Đi qua phối dược đi.”Thủy Muội không ngu ngốc, lập tức liền đem phương thuốc sửa lại, đưa cho Tô Mạt xác định lại, sau đó lập tức đi bốc thuốc, nấu thuốc.Tô Mạt ra khỏi phòng, gọi A Lí tới, phân phó nói:“A Lí, ngươi đi quan sát một chút, nhìn xem vết máu bắt đầu từ đâu, thuận tiện xóa sạch đi.”A Lí vâng lệnh, lập tức đi làm.Tô Mạt trở lại tòa viện của mình, Hồ phu nhân cùng đại tiểu thư đang uống trà, thấy nàng đến, các nàng đứng dậy, thân thiết nói:“Sao rồi?”Tô Mạt nói:“Không có gì trở ngại, bất quá ta sợ lai lịch của bọn họ phiền toái.”Đại tiểu thư khẩn trương nói:“Muốn báo quan hay không?”Tô Mạt lắc đầu,“Chờ bọn hắn tỉnh lại xem bọn họ nói sao đã. Báo quan sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.”Nhìn qua nhìn lại, lại hỏi:“Tĩnh thiếu gia đâu?”Hồ phu nhân cười nói:“Ở phòng luyện công.”Tô Mạt ý bảo tự mình đi gặp, nàng nhẹ nhàng mà vén bức rèm che lên, rón ra rón rén đi vào phòng, Tĩnh thiếu gia không mở mắt, che dấu không được ý cười,“Tiểu quỷ nghịch ngợm kia, muốn làm cái gì?”Thu khí nín thở lại, dùng chiêu đó chẳng lẽ hắn lại không phát hiện ra chứ?
Giảm bớt được sự thống khổ của thiếu niên đó, lại kiềm chế hắn khỏi bị co rút, miễn cho lúc trị liệu gia tăng khó khăn.
Hồ tiên sinh khen ngợi gật đầu, lại nói với Thủy Muội:“Ngươi cùng hai người bọn họ xem mạch, sau đó kê đơn thuốc đi.”
Thủy Muội vâng lời, vội đi trước xem mạch cho cô nương kia, lại bắt mạch cho vị thiếu niên này.
Cuối cùng kê ra hai phương thuốc khác nhau.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, giao cho Hồ tiên sinh, Hồ tiên sinh nhìn về phía Tô Mạt,“Mạt Mạt, ngươi thấy sao?”
Tô Mạt nhìn Thủy Muội liếc mắt một cái, cười nói:“Thủy Muội đã rất lợi hại , cơ bản chẩn không sai. Sửa hai vị thuốc là được rồi.”
Thủy Muội ngượng ngùng hai má đỏ lên, rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.
Tô Mạt chỉ cho nàng nhìn thấy,“Vị tỷ tỷ kia, thân thể thiên về nóng, trong cơ thể có độc nhiệt, cần dùng dược vật có tính hàn để giải bớt. Vị tiểu ca này trong cơ thể thiên về âm, sẽ phải dùng dược vật ôn tính hơi có
tính nhiệt để trung hoà.”
Thủy Muội bội phục nói:“Tiểu thư, ngươi so với ta học ít thời gian hơn nhưng lại hiểu biết nhiều hơn ta.”
Tô Mạt cười nói:“Ta có chỗ nào học tốt chứ. Ta bất quá là đầu óc có chút lanh lẹ, đều đã học thuộc qua. Đi qua phối dược đi.”
Thủy Muội không ngu ngốc, lập tức liền đem phương thuốc sửa lại, đưa cho Tô
Mạt xác định lại, sau đó lập tức đi bốc thuốc, nấu thuốc.
Tô Mạt
ra khỏi phòng, gọi A Lí tới, phân phó nói:“A Lí, ngươi đi quan sát một
chút, nhìn xem vết máu bắt đầu từ đâu, thuận tiện xóa sạch đi.”
A Lí vâng lệnh, lập tức đi làm.
Tô Mạt trở lại tòa viện của mình, Hồ phu nhân cùng đại tiểu thư đang uống
trà, thấy nàng đến, các nàng đứng dậy, thân thiết nói:“Sao rồi?”
Tô Mạt nói:“Không có gì trở ngại, bất quá ta sợ lai lịch của bọn họ phiền toái.”
Đại tiểu thư khẩn trương nói:“Muốn báo quan hay không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Chờ bọn hắn tỉnh lại xem bọn họ nói sao đã. Báo quan sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.”
Nhìn qua nhìn lại, lại hỏi:“Tĩnh thiếu gia đâu?”
Hồ phu nhân cười nói:“Ở phòng luyện công.”
Tô Mạt ý bảo tự mình đi gặp, nàng nhẹ nhàng mà vén bức rèm che lên, rón ra rón rén đi vào phòng, Tĩnh thiếu gia không mở mắt, che dấu không được ý cười,“Tiểu quỷ nghịch ngợm kia, muốn làm cái gì?”
Thu khí nín thở lại, dùng chiêu đó chẳng lẽ hắn lại không phát hiện ra chứ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giảm bớt được sự thống khổ của thiếu niên đó, lại kiềm chế hắn khỏi bị co rút, miễn cho lúc trị liệu gia tăng khó khăn.Hồ tiên sinh khen ngợi gật đầu, lại nói với Thủy Muội:“Ngươi cùng hai người bọn họ xem mạch, sau đó kê đơn thuốc đi.”Thủy Muội vâng lời, vội đi trước xem mạch cho cô nương kia, lại bắt mạch cho vị thiếu niên này.Cuối cùng kê ra hai phương thuốc khác nhau.Tô Mạt nhìn thoáng qua, giao cho Hồ tiên sinh, Hồ tiên sinh nhìn về phía Tô Mạt,“Mạt Mạt, ngươi thấy sao?”Tô Mạt nhìn Thủy Muội liếc mắt một cái, cười nói:“Thủy Muội đã rất lợi hại , cơ bản chẩn không sai. Sửa hai vị thuốc là được rồi.”Thủy Muội ngượng ngùng hai má đỏ lên, rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.Tô Mạt chỉ cho nàng nhìn thấy,“Vị tỷ tỷ kia, thân thể thiên về nóng, trong cơ thể có độc nhiệt, cần dùng dược vật có tính hàn để giải bớt. Vị tiểu ca này trong cơ thể thiên về âm, sẽ phải dùng dược vật ôn tính hơi có tính nhiệt để trung hoà.”Thủy Muội bội phục nói:“Tiểu thư, ngươi so với ta học ít thời gian hơn nhưng lại hiểu biết nhiều hơn ta.”Tô Mạt cười nói:“Ta có chỗ nào học tốt chứ. Ta bất quá là đầu óc có chút lanh lẹ, đều đã học thuộc qua. Đi qua phối dược đi.”Thủy Muội không ngu ngốc, lập tức liền đem phương thuốc sửa lại, đưa cho Tô Mạt xác định lại, sau đó lập tức đi bốc thuốc, nấu thuốc.Tô Mạt ra khỏi phòng, gọi A Lí tới, phân phó nói:“A Lí, ngươi đi quan sát một chút, nhìn xem vết máu bắt đầu từ đâu, thuận tiện xóa sạch đi.”A Lí vâng lệnh, lập tức đi làm.Tô Mạt trở lại tòa viện của mình, Hồ phu nhân cùng đại tiểu thư đang uống trà, thấy nàng đến, các nàng đứng dậy, thân thiết nói:“Sao rồi?”Tô Mạt nói:“Không có gì trở ngại, bất quá ta sợ lai lịch của bọn họ phiền toái.”Đại tiểu thư khẩn trương nói:“Muốn báo quan hay không?”Tô Mạt lắc đầu,“Chờ bọn hắn tỉnh lại xem bọn họ nói sao đã. Báo quan sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.”Nhìn qua nhìn lại, lại hỏi:“Tĩnh thiếu gia đâu?”Hồ phu nhân cười nói:“Ở phòng luyện công.”Tô Mạt ý bảo tự mình đi gặp, nàng nhẹ nhàng mà vén bức rèm che lên, rón ra rón rén đi vào phòng, Tĩnh thiếu gia không mở mắt, che dấu không được ý cười,“Tiểu quỷ nghịch ngợm kia, muốn làm cái gì?”Thu khí nín thở lại, dùng chiêu đó chẳng lẽ hắn lại không phát hiện ra chứ?