Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 475: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ cần ra ngoài cung, sẽ không ai hỏi thăm tới Hoàng Phủ Cẩn.Trừ bỏ chết già trong Vương phủ, chỉ sợ cả đời đều không có việc gì để làm.Không nghĩ tới Tô Mạt lại lợi dụng thời cơ này, thừa dịp hoàng đế đến đây cải trang thư giãn, thừa dịp hắn uống trà hoa cao hứng lên.Thừa dịp tự mình mở miệng cầu tình.Thừa dịp......Tất cả nàng ta tựa hồ đều tính toán xong hết rồi.Thế mà cứ như vậy, kiếm giúp Hoàng Phủ Cẩn một công việc.Hoàng Phủ Giác khẽ cười, thật sự là...... tiểu nha đầu khiến hắn đều phải bội phục.Thông minh như thế không biết là phúc hay họa đây, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn rõ nàng, cũng không sao cưỡng lại được muốn đến gần nàng hơn.Thậm chí sẽ có một chút không thoải mái, nữ nhân quá mức thông minh, luôn khiến cho nam nhân dè chừng.Nhưng lại không cưỡng lại được, muốn biết về nàng càng nhiều hơn, nhìn xem nàng rốt cuộc còn có bộ dáng gì nữa.Tại sao còn tuổi nhỏ, mà có thể làm ra nhiều chuyện như thế.Hàn ý trên mặt Hoàng đế chợt lóe lên rồi tắt ngay, nếu đáp ứng rồi, sẽ không thể đổi ý.Nha đầu này, ăn chắc rồi, đoán chắc, cũng thăm dò tình thế trước mắt.Dù sao cũng không phải là cái gì quá to lớn, hắn cười nói:“Ngươi đã thích, trẫm liền chuẩn. Hương liệu trong cung, ngọc khí thủy tinh ngọc lưu ly bảo thạch những thứ này, cũng sẽ do ngươi và lão ngũ quản lý. Trẫm nói với ngươi, lão ngũ đối với vấn đề này rất có nghiên cứu, đám Hồ thương đừng nghĩ lấy hàng giả lừa hắn, hơn nữa, trẫm còn ban thưởng qua cho hắn một đôi bình ngọc lưu ly. Trong suốt như thủy tinh, sáng long lanh như thủy quang. Lần khác ngươi là lão ngũ đi nhìn xem thử đi.”Hắn ghé sát vào nàng khẽ cười nói:“Lần tới ngươi quấn quít lấy hắn, làm cho hắn tặng cho ngươi. Coi như trẫm đáp ứng với người điều kiện kèm theo, nếu không các ngươi hợp lại với nhau tính kế trẫm, trẫm còn không kịp thể tính kế các ngươi?”Tô Mạt che miệng cười yếu ớt, không chút khách khí nói:“Bệ hạ cũng keo kiệt quá đi.”Lời vừa nói ra, bốn phía kinh sợ.Cũng dám chỉnh cả hoàng đế, chê mình sống đủ rồi chắc?Hoàng đế lại cười ha ha, vỗ đầu gối nói:“Cũng chỉ có ngươi tiểu nha đầu này!”Hắn đứng dậy, nói với Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân:“Rượu cơm no nê, lại uống cả trà rồi, trẫm muốn đi nghỉ ngơi, trễ chút nữa, chúng ta sẽ đi dạo vườn hoa.”Hai người lập tức đáp ứng, đứng dậy cáo lui, lại sai người lập tức thu thập, hầu hạ hoàng đế nghỉ tạm. Thái tử hung hăng trừng mắt liếc ngũ điện hạ một cái, cáo lui đi ra ngoài.Tô Trì đưa mắt ra hiệu với Tô Mạt, cắn răng nói:“Ngươi đi theo ta.”

Chỉ cần ra ngoài cung, sẽ không ai hỏi thăm tới Hoàng Phủ Cẩn.

Trừ bỏ chết già trong Vương phủ, chỉ sợ cả đời đều không có việc gì để làm.

Không nghĩ tới Tô Mạt lại lợi dụng thời cơ này, thừa dịp hoàng đế đến đây cải trang thư giãn, thừa dịp hắn uống trà hoa cao hứng lên.

Thừa dịp tự mình mở miệng cầu tình.

Thừa dịp......

Tất cả nàng ta tựa hồ đều tính toán xong hết rồi.

Thế mà cứ như vậy, kiếm giúp Hoàng Phủ Cẩn một công việc.

Hoàng Phủ Giác khẽ cười, thật sự là...... tiểu nha đầu khiến hắn đều phải bội phục.

Thông minh như thế không biết là phúc hay họa đây, làm cho người ta nhịn
không được muốn nhìn rõ nàng, cũng không sao cưỡng lại được muốn đến gần nàng hơn.

Thậm chí sẽ có một chút không thoải mái, nữ nhân quá mức thông minh, luôn khiến cho nam nhân dè chừng.

Nhưng lại không cưỡng lại được, muốn biết về nàng càng nhiều hơn, nhìn xem nàng rốt cuộc còn có bộ dáng gì nữa.

Tại sao còn tuổi nhỏ, mà có thể làm ra nhiều chuyện như thế.

Hàn ý trên mặt Hoàng đế chợt lóe lên rồi tắt ngay, nếu đáp ứng rồi, sẽ không thể đổi ý.

Nha đầu này, ăn chắc rồi, đoán chắc, cũng thăm dò tình thế trước mắt.

Dù sao cũng không phải là cái gì quá to lớn, hắn cười nói:“Ngươi đã thích, trẫm liền chuẩn. Hương liệu trong cung, ngọc khí thủy tinh ngọc lưu ly
bảo thạch những thứ này, cũng sẽ do ngươi và lão ngũ quản lý. Trẫm nói
với ngươi, lão ngũ đối với vấn đề này rất có nghiên cứu, đám Hồ thương
đừng nghĩ lấy hàng giả lừa hắn, hơn nữa, trẫm còn ban thưởng qua cho hắn một đôi bình ngọc lưu ly. Trong suốt như thủy tinh, sáng long lanh như
thủy quang. Lần khác ngươi là lão ngũ đi nhìn xem thử đi.”

Hắn
ghé sát vào nàng khẽ cười nói:“Lần tới ngươi quấn quít lấy hắn, làm cho
hắn tặng cho ngươi. Coi như trẫm đáp ứng với người điều kiện kèm theo,
nếu không các ngươi hợp lại với nhau tính kế trẫm, trẫm còn không kịp
thể tính kế các ngươi?”

Tô Mạt che miệng cười yếu ớt, không chút khách khí nói:“Bệ hạ cũng keo kiệt quá đi.”

Lời vừa nói ra, bốn phía kinh sợ.

Cũng dám chỉnh cả hoàng đế, chê mình sống đủ rồi chắc?

Hoàng đế lại cười ha ha, vỗ đầu gối nói:“Cũng chỉ có ngươi tiểu nha đầu này!”

Hắn đứng dậy, nói với Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân:“Rượu cơm no nê, lại
uống cả trà rồi, trẫm muốn đi nghỉ ngơi, trễ chút nữa, chúng ta sẽ đi
dạo vườn hoa.”

Hai người lập tức đáp ứng, đứng dậy cáo lui, lại
sai người lập tức thu thập, hầu hạ hoàng đế nghỉ tạm. Thái tử hung hăng
trừng mắt liếc ngũ điện hạ một cái, cáo lui đi ra ngoài.

Tô Trì đưa mắt ra hiệu với Tô Mạt, cắn răng nói:“Ngươi đi theo ta.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ cần ra ngoài cung, sẽ không ai hỏi thăm tới Hoàng Phủ Cẩn.Trừ bỏ chết già trong Vương phủ, chỉ sợ cả đời đều không có việc gì để làm.Không nghĩ tới Tô Mạt lại lợi dụng thời cơ này, thừa dịp hoàng đế đến đây cải trang thư giãn, thừa dịp hắn uống trà hoa cao hứng lên.Thừa dịp tự mình mở miệng cầu tình.Thừa dịp......Tất cả nàng ta tựa hồ đều tính toán xong hết rồi.Thế mà cứ như vậy, kiếm giúp Hoàng Phủ Cẩn một công việc.Hoàng Phủ Giác khẽ cười, thật sự là...... tiểu nha đầu khiến hắn đều phải bội phục.Thông minh như thế không biết là phúc hay họa đây, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn rõ nàng, cũng không sao cưỡng lại được muốn đến gần nàng hơn.Thậm chí sẽ có một chút không thoải mái, nữ nhân quá mức thông minh, luôn khiến cho nam nhân dè chừng.Nhưng lại không cưỡng lại được, muốn biết về nàng càng nhiều hơn, nhìn xem nàng rốt cuộc còn có bộ dáng gì nữa.Tại sao còn tuổi nhỏ, mà có thể làm ra nhiều chuyện như thế.Hàn ý trên mặt Hoàng đế chợt lóe lên rồi tắt ngay, nếu đáp ứng rồi, sẽ không thể đổi ý.Nha đầu này, ăn chắc rồi, đoán chắc, cũng thăm dò tình thế trước mắt.Dù sao cũng không phải là cái gì quá to lớn, hắn cười nói:“Ngươi đã thích, trẫm liền chuẩn. Hương liệu trong cung, ngọc khí thủy tinh ngọc lưu ly bảo thạch những thứ này, cũng sẽ do ngươi và lão ngũ quản lý. Trẫm nói với ngươi, lão ngũ đối với vấn đề này rất có nghiên cứu, đám Hồ thương đừng nghĩ lấy hàng giả lừa hắn, hơn nữa, trẫm còn ban thưởng qua cho hắn một đôi bình ngọc lưu ly. Trong suốt như thủy tinh, sáng long lanh như thủy quang. Lần khác ngươi là lão ngũ đi nhìn xem thử đi.”Hắn ghé sát vào nàng khẽ cười nói:“Lần tới ngươi quấn quít lấy hắn, làm cho hắn tặng cho ngươi. Coi như trẫm đáp ứng với người điều kiện kèm theo, nếu không các ngươi hợp lại với nhau tính kế trẫm, trẫm còn không kịp thể tính kế các ngươi?”Tô Mạt che miệng cười yếu ớt, không chút khách khí nói:“Bệ hạ cũng keo kiệt quá đi.”Lời vừa nói ra, bốn phía kinh sợ.Cũng dám chỉnh cả hoàng đế, chê mình sống đủ rồi chắc?Hoàng đế lại cười ha ha, vỗ đầu gối nói:“Cũng chỉ có ngươi tiểu nha đầu này!”Hắn đứng dậy, nói với Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân:“Rượu cơm no nê, lại uống cả trà rồi, trẫm muốn đi nghỉ ngơi, trễ chút nữa, chúng ta sẽ đi dạo vườn hoa.”Hai người lập tức đáp ứng, đứng dậy cáo lui, lại sai người lập tức thu thập, hầu hạ hoàng đế nghỉ tạm. Thái tử hung hăng trừng mắt liếc ngũ điện hạ một cái, cáo lui đi ra ngoài.Tô Trì đưa mắt ra hiệu với Tô Mạt, cắn răng nói:“Ngươi đi theo ta.”

Chương 475: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 09