Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 481: Tô Việt cùng Tĩnh thiếu gia mật đàm 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng chạy ra ngoài.Tô Việt nhìn bọn họ một cái, để cho Tô Mạt đi khóa viện tìm lão phu nhân.Chờ Tô Mạt đi rồi, hắn do dự một chút, nói với Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh thiếu gia, lời này có khả năng không nên nói. Nhưng lại phải nói.”Tĩnh thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng,“Vậy không cần nói.”Tô Việt hơi hơi thở dài,“Ta là vì Mạt Mạt mà suy nghĩ. Ta thật muốn đem nàng ta trở thành muội muội của chính mình, không hy vọng nàng ấy sẽ bị thương tổn gì cả.”Tĩnh thiếu gia nhíu mi,“Tô Việt, ta cũng không muốn nàng đã bị tổn thương, cũng sẽ không cho bất kì kẻ nào thương tổn tới nàng.”Tô Việt biết hắn là người trong cuộc nên u mê, bèn nhắc nhở nói:“Nay Mạt Mạt đã lớn, không hề là tiểu nha đầu bảy tám tuổi. Ngươi nếu muốn tốt cho muội ấy, nên tránh hiềm nghi. Ít nhất...... thời điểm có bệ hạ......”Tĩnh thiếu gia biến sắc, híp híp con ngươi đen bóng, nắm chặt quyền,“Bọn họ không có tư cách khoa tay múa chân với Mạt nhi. Cũng không có người nào có thể bắt buộc nàng bất cứ cái gì.”Tô Việt thở dài, chân thành nói:“Lời tuy nói như thế. Chính là có đôi khi không như mình mong muốn. Tâm tư của Bệ hạ, ai có thể biết? Nếu là hắn muốn......”Tĩnh thiếu gia ngắt lời hắn,“Hắn muốn cái gì ta mặc kệ, chính là không thể tính kế Mạt nhi của ta.”Nói xong xoay người muốn bỏ đi.Tô Việt vội vàng kéo hắn,“Hãy lẳng lặng nghe ta vài câu được không ?”Tĩnh thiếu gia nhìn về phía hắn, từ trong ánh mắt hắn thấy được tia quang mang trong suốt, đó là thần thái thân thiết thiệt tình.Nếu là lúc trước người khác dám tùy tiện đụng chạm vào thân thể hắn, phản ứng ngya tức khắc chính là đem người đó đẩy nghã.Nể mặt Tô Việt thật sự quan tâm tới Mạt nhi của hắn, hắn nhịn.Đi vào bên trong nói chuyện.Tĩnh thiếu gia nhẹ nhàng lướt qua hàng rào cây sồi xanh.Tô Việt phải đi đường vòng qua, Tĩnh thiếu gia sắc mặt ngẩn ra, Tô Việt thân là nhị công tử của Quốc Công, thế nhưng lại không có võ công?Tô Việt vòng đường đi qua, cười nói:“Để ngươi chê cười rồi, lão tổ mẫu hy vọng ta đọc nhiều sách, giúp đỡ để ý đến gia tộc, cho nên từ nhỏ không học võ.”Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng,“Xem ra tình huống của chính ngươi cũng không tốt hơn ta là mấy.”Tô Việt bọ nói trúng tim đen nói:“Nhưng ta chỉ là con nàh bình thường, cho dù không tập võ, cũng có thể bình an sống qua cả đời. Điện hạ thì sao?”Tĩnh thiếu gia bị hắn chặn họng, ngượng ngùng xoay người, nhìn về phía hồ sen,“Nơi này thanh tĩnh, có chuyện gì thì nói đi.”
Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng chạy ra ngoài.
Tô Việt nhìn bọn họ một cái, để cho Tô Mạt đi khóa viện tìm lão phu nhân.
Chờ Tô Mạt đi rồi, hắn do dự một chút, nói với Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh thiếu
gia, lời này có khả năng không nên nói. Nhưng lại phải nói.”
Tĩnh thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng,“Vậy không cần nói.”
Tô Việt hơi hơi thở dài,“Ta là vì Mạt Mạt mà suy nghĩ. Ta thật muốn đem
nàng ta trở thành muội muội của chính mình, không hy vọng nàng ấy sẽ bị
thương tổn gì cả.”
Tĩnh thiếu gia nhíu mi,“Tô Việt, ta cũng không muốn nàng đã bị tổn thương, cũng sẽ không cho bất kì kẻ nào thương tổn tới nàng.”
Tô Việt biết hắn là người trong cuộc nên u mê, bèn nhắc nhở nói:“Nay Mạt
Mạt đã lớn, không hề là tiểu nha đầu bảy tám tuổi. Ngươi nếu muốn tốt
cho muội ấy, nên tránh hiềm nghi. Ít nhất...... thời điểm có bệ
hạ......”
Tĩnh thiếu gia biến sắc, híp híp con ngươi đen bóng,
nắm chặt quyền,“Bọn họ không có tư cách khoa tay múa chân với Mạt nhi.
Cũng không có người nào có thể bắt buộc nàng bất cứ cái gì.”
Tô
Việt thở dài, chân thành nói:“Lời tuy nói như thế. Chính là có đôi khi
không như mình mong muốn. Tâm tư của Bệ hạ, ai có thể biết? Nếu là hắn
muốn......”
Tĩnh thiếu gia ngắt lời hắn,“Hắn muốn cái gì ta mặc kệ, chính là không thể tính kế Mạt nhi của ta.”
Nói xong xoay người muốn bỏ đi.
Tô Việt vội vàng kéo hắn,“Hãy lẳng lặng nghe ta vài câu được không ?”
Tĩnh thiếu gia nhìn về phía hắn, từ trong ánh mắt hắn thấy được tia quang
mang trong suốt, đó là thần thái thân thiết thiệt tình.
Nếu là lúc trước người khác dám tùy tiện đụng chạm vào thân thể hắn, phản ứng ngya tức khắc chính là đem người đó đẩy nghã.
Nể mặt Tô Việt thật sự quan tâm tới Mạt nhi của hắn, hắn nhịn.
Đi vào bên trong nói chuyện.
Tĩnh thiếu gia nhẹ nhàng lướt qua hàng rào cây sồi xanh.
Tô Việt phải đi đường vòng qua, Tĩnh thiếu gia sắc mặt ngẩn ra, Tô Việt
thân là nhị công tử của Quốc Công, thế nhưng lại không có võ công?
Tô Việt vòng đường đi qua, cười nói:“Để ngươi chê cười rồi, lão tổ mẫu hy
vọng ta đọc nhiều sách, giúp đỡ để ý đến gia tộc, cho nên từ nhỏ không
học võ.”
Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng,“Xem ra tình huống của chính ngươi cũng không tốt hơn ta là mấy.”
Tô Việt bọ nói trúng tim đen nói:“Nhưng ta chỉ là con nàh bình thường, cho dù không tập võ, cũng có thể bình an sống qua cả đời. Điện hạ thì sao?”
Tĩnh thiếu gia bị hắn chặn họng, ngượng ngùng xoay người, nhìn về phía hồ sen,“Nơi này thanh tĩnh, có chuyện gì thì nói đi.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng chạy ra ngoài.Tô Việt nhìn bọn họ một cái, để cho Tô Mạt đi khóa viện tìm lão phu nhân.Chờ Tô Mạt đi rồi, hắn do dự một chút, nói với Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh thiếu gia, lời này có khả năng không nên nói. Nhưng lại phải nói.”Tĩnh thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng,“Vậy không cần nói.”Tô Việt hơi hơi thở dài,“Ta là vì Mạt Mạt mà suy nghĩ. Ta thật muốn đem nàng ta trở thành muội muội của chính mình, không hy vọng nàng ấy sẽ bị thương tổn gì cả.”Tĩnh thiếu gia nhíu mi,“Tô Việt, ta cũng không muốn nàng đã bị tổn thương, cũng sẽ không cho bất kì kẻ nào thương tổn tới nàng.”Tô Việt biết hắn là người trong cuộc nên u mê, bèn nhắc nhở nói:“Nay Mạt Mạt đã lớn, không hề là tiểu nha đầu bảy tám tuổi. Ngươi nếu muốn tốt cho muội ấy, nên tránh hiềm nghi. Ít nhất...... thời điểm có bệ hạ......”Tĩnh thiếu gia biến sắc, híp híp con ngươi đen bóng, nắm chặt quyền,“Bọn họ không có tư cách khoa tay múa chân với Mạt nhi. Cũng không có người nào có thể bắt buộc nàng bất cứ cái gì.”Tô Việt thở dài, chân thành nói:“Lời tuy nói như thế. Chính là có đôi khi không như mình mong muốn. Tâm tư của Bệ hạ, ai có thể biết? Nếu là hắn muốn......”Tĩnh thiếu gia ngắt lời hắn,“Hắn muốn cái gì ta mặc kệ, chính là không thể tính kế Mạt nhi của ta.”Nói xong xoay người muốn bỏ đi.Tô Việt vội vàng kéo hắn,“Hãy lẳng lặng nghe ta vài câu được không ?”Tĩnh thiếu gia nhìn về phía hắn, từ trong ánh mắt hắn thấy được tia quang mang trong suốt, đó là thần thái thân thiết thiệt tình.Nếu là lúc trước người khác dám tùy tiện đụng chạm vào thân thể hắn, phản ứng ngya tức khắc chính là đem người đó đẩy nghã.Nể mặt Tô Việt thật sự quan tâm tới Mạt nhi của hắn, hắn nhịn.Đi vào bên trong nói chuyện.Tĩnh thiếu gia nhẹ nhàng lướt qua hàng rào cây sồi xanh.Tô Việt phải đi đường vòng qua, Tĩnh thiếu gia sắc mặt ngẩn ra, Tô Việt thân là nhị công tử của Quốc Công, thế nhưng lại không có võ công?Tô Việt vòng đường đi qua, cười nói:“Để ngươi chê cười rồi, lão tổ mẫu hy vọng ta đọc nhiều sách, giúp đỡ để ý đến gia tộc, cho nên từ nhỏ không học võ.”Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng,“Xem ra tình huống của chính ngươi cũng không tốt hơn ta là mấy.”Tô Việt bọ nói trúng tim đen nói:“Nhưng ta chỉ là con nàh bình thường, cho dù không tập võ, cũng có thể bình an sống qua cả đời. Điện hạ thì sao?”Tĩnh thiếu gia bị hắn chặn họng, ngượng ngùng xoay người, nhìn về phía hồ sen,“Nơi này thanh tĩnh, có chuyện gì thì nói đi.”